Còn tưởng Tống Duật bày ra mọi chuyện, Từ Khánh Dung nhất thời cảm thấy hắn thật ấu trĩ. Nếu đã nhờ Từ Khánh An mang cơm trưa đến, vậy còn cần cô để làm gì? 
Nhưng dù sao cũng cất công đến đây rồi, Từ Khánh Dung đâu thể đem hộp cơm này về được! 
“Tống Duật…” 
Từ Khánh An đẩy cửa đi vào, Tống Duật cứ nghĩ là Từ Khánh Dung đến, lúc ngước mặt lên nhìn có vẻ hơi thất vọng. 
“Khánh An, em đến đây làm gì vậy?” Hắn nhíu mày khó hiểu. 
“Em mang cơm trưa đến cho anh này. Bất ngờ chưa?” Từ Khánh An hí hửng giơ hộp cơm lên khoe với hắn. 
Đúng lúc Từ Khánh Dung xuất hiện, nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác trên gương mặt Tống Duật. Xem ra chuyện này không phải chủ ý riêng của hắn. 
“Cơm trưa của anh. Không làm phiền hai người nữa, tôi về trước đây.” Từ Khánh Dung đặt hộp cơm lên bàn, nhanh chóng xoay người rời đi. 
Tống Duật bước vội mấy bước, giữ lấy cánh tay cô lại: 
“Ngồi xuống đây đi.” 
“Khánh Dung, chị cũng có chuyện muốn nói với em. Ở lại một lúc đi, về gấp như vậy để làm gì?” Từ Khánh An cong môi mỉm cười, nâng mày tự đắc. 
Giống như biết rõ Từ Khánh Dung cố ý tránh mặt mình. Khiến cô cảm thấy khó chịu, cô ta ngược lại rất vui vẻ. 
“Tống Duật, em nấu toàn những món anh thích này. Em cũng chưa ăn, chúng ta ăn cùng nhau nhé?” Từ Khánh An mở nắp hộp cơm, mùi thơm lừng của thức ăn lan tỏa trong căn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3068483/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.