Học đàn. Đã từ lâu tôi chưa nghĩ tới.
- “Chắc em không đánh nữa, không phải mấy năm qua không đánh đàn. Em vẫn sống được sao.”
Tôi mỉm cười đi lên trước.
- “Chúng ta về nhà thôi. Muộn rồi”
Bỗng anh Vũ Minh nắm tay tôi. Tôi ngạc nhiên quay đầu nhìn anh. Tay anh lấy đâu ra một bông hoa hồng.
- “Ngọc Chi, em đồng ý bên anh không. Bông hoa này là anh vừa hái ven đường, mong em không chê.”- Vũ Minh ngước nhìn tôi với ánh mắt chờ mong.
Tôi thẫn thờ không biết phải trả lời ra làm sao mới phải. Suốt 1 năm qua, không phải tôi không biết tình cảm của anh dành cho tôi. Nhưng tôi vốn không thể cùng anh bước tiếp. Tôi ngập ngừng trả lời:
- “Em….Em thấy chúng ta không thể bên nhau. Anh cũng biết, em không xứng. Trước giờ, em vẫn luôn cảm ơn anh và coi anh như anh trai. Em…..”
Tôi chưa kịp nói xong thì anh đã nói tiếp:
- “Anh biết em khó có thể đi bước nữa. Nhưng có thể suy nghĩ lại cho anh một cơ hội được không em?”
- “Em….em xin lỗi”
Nói xong câu này, tôi thấy sự thất vọng trong ánh mắt anh. Để tránh khó xử, tôi chủ động lên tiếng.
- “Chúng ta vẫn làm anh em tốt được không anh. Muộn rồi, mắt em díp lại hết rồi này. Chúng ta về thôi.”
————-
Vì khá khó xử. Anh không ở lại nhà tôi nữa mà về nhà luôn.
- “Ngọc Chi, anh chỉ muốn em biết rằng. Anh vẫn luôn chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-duong-quay-dau-nhin-toi/2931438/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.