Tôi quyết định rồi. Tôi muốn đi gặp bé con, bố mẹ và cả cô giáo dạy đàn. Tôi sẽ tạm biệt thế giới này. Một quyết định táo bạo từ trước tới giờ.
Tôi để lại một cuốn sổ. Lời nhắn cho tất cả mọi người kể cả….anh Lâm Phong. Thú thật, đến giờ tôi vẫn chưa quên được anh. Vẫn có chút yêu và thương vấn vương trong tâm.
Tôi nhìn cuốn sổ. Đi ra khỏi nhà. Ngắm nhìn thế giới này lần cuối thật lâu. Tự nhiên cảm thấy tiếc vì những điều bản thân chưa đạt được.
Như là có một người bạn thân có thể kể lể chuyện vui buồn. Có một gia đình nhỏ của riêng mình. Có một nụ cười hạnh phục luôn hiện hữu trên môi. Những thứ này đối với tôi sao mà xa xỉ đến thế…?
Tôi gieo mình xuống biển. Để mọi người không gặp tôi nữa. Để mọi người quên tôi đi. Một người như tôi không đáng để người khác nhớ thương.
Tôi nhìn ánh dương đang chiếu trên mặt biển. Tạo ảo ảnh sáng chói như vảy cá lấp lánh. Nhưng mãi ánh dương không chiếu vào tôi. Ánh dương ghét tôi đến thế sao?
Giờ phút này tôi hiểu rồi. Hiểu mình ngốc nghếch đến thế nào. Ánh dương luôn soi sáng mọi ngóc ngách. Đến khi nó chỉ vô tình chiếu vào tôi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Tôi cứ lầm tưởng là chỉ một mình tôi được đặc quyền đó. Tôi cứ si mê, chạy theo ánh dương. Nhưng ánh dương không quay lại nữa.
Em toại nguyện cho hai người. Chúc anh hạnh phúc, chàng trai năm ấy em yêu!
Dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-duong-quay-dau-nhin-toi/2931436/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.