Ôn Lê được Hạ Si Lễ ôm vào lòng, quẩn quanh chóp mũi là mùi hương cam quýt mát lạnh quen thuộc, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông rất nóng, như thể muốn nói cho cô biết lời anh vừa nói là sự thật.
Ôn Lê chưa bao giờ nghĩ rằng Hạ Si Lễ sẽ tha thứ cho cô, cho dù cuộc hôn nhân này là sự trả thù của anh đối với cô, khiến họ mãi mãi bị cột vào nhau, chờ đến khi anh chơi chán rồi lại bỏ rơi cô thì cô cũng có thể hiểu.
Nhưng anh không làm vậy.
Anh đã nghiêm túc nói với cô:
“Không cần em, thì sao lại cưới em?”
Ôn Lê siết chặt vòng tay quanh eo anh, chôn mặt trước lồng ngực anh, những giọt nước mắt ấm nóng thấm qua áo anh, cô nhỏ giọng: “Anh không lừa em chứ?”
Hạ Si Lễ rũ mắt nhìn cô, anh nhìn cô chằm chằm thật lâu mới khẽ mỉm cười: “Lừa em làm gì?”
Lông mi Ôn Lê khẽ run, Hạ Si Lễ đưa tay giữ cằm cô, ngón tay ấm áp lau đi dấu vết nước mắt còn đang đọng lại trên má.
“Vậy…mình như vậy là đã làm lành chưa?” Ánh mắt cô lấp lánh, căng thẳng hỏi anh.
Hạ Si Lễ nhướng mày, lơ đãng hỏi lại: “Mới vậy thôi mà đã muốn anh tha thứ cho em sao?”
Trái tim Ôn Lê chợt nhảy lên, cô vô thức nói: “Không phải anh đã nói là cần em sao?”
“Biết vậy lúc đó em ghi âm lại rồi.” Cô nhỏ giọng lầm bầm.
Tiếng cười khẽ của người đàn ông vang lên, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-den-cung-gio/3549705/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.