Tiệc tàn, mọi người ai về nhà nấy.
Ôn Lê nhìn ánh đèn neon lập loè qua cửa sổ xe rồi lại nhìn đến gương mặt của người đàn ông đang phản chiếu trên đó, mớ cảm xúc hỗn độn cô cố kìm nén từ nãy đến giờ cuối cùng cũng khiến cho hốc mắt cô phiếm hồng.
Ôn Lê nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cố nén hết nước mắt vào trong.
“Khóc à?” Giọng nói trầm ấm của người đàn ông chợt vang lên bên tai.
Chiếc xe quẹo qua một bên, đợi đến khi Ôn Lê nhận ra thì Hạ Si Lễ đã dừng xe lại bên lề đường. Cô vội vàng nghiêng đầu, dùng mu bàn tay lau nước mắt, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh hỏi: “Sao anh dừng xe rồi?”
Ánh mắt sâu thẳm của Hạ Si Lễ dừng lại trên người cô thật lâu, tựa như đang tìm kiếm một đáp án nào đó, ánh nhìn đó khiến Ôn Lê vô thức thấy chột dạ, muốn che giấu mặt mũi tèm nhèm của mình.
Người đàn ông cắn chặt răng, giọng điệu giả vờ thản nhiên nhưng lại mang theo vài phần kìm nén: “Hỏi em đó, sao lại khóc?”
Ôn Lê lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Em thật sự không sao mà, chỉ là bài hát vừa rồi nghe hơi buồn, thêm cả việc mai Sầm Khê phải trở về Nam Đàn nữa, nên em có hơi luyến tiếc một chút.”
Hạ Si Lễ nhướng mí mắt, đôi mắt đen nhánh dời lên khuôn mặt trắng nõn của cô: “Tiếc cái gì mà tiếc, chỉ là vài giờ đồng hồ thôi mà, nếu em muốn thì tôi lại lái xe đưa em về đó chơi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-den-cung-gio/3549704/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.