Mấy ngày trôi qua kể từ khi bố mẹ của Bách Điền mất tích, tôi vẫn nhớ rất rõ cái ngày anh nói với tôi rằng anh phải rời đi. Đôi mắt anh đầy căng thẳng, nhưng giọng nói vẫn dứt khoát như thường lệ: "Anh sẽ đi tìm họ. Dù có chuyện gì xảy ra, em cứ ở nhà. Đừng lo"
Đó là những lời cuối cùng trước khi anh rời khỏi biệt thự. Tôi không ngăn cản, vì tôi hiểu anh, hiểu lòng tự tôn và trách nhiệm của anh đối với gia đình. Nhưng giờ đây, sự im lặng kéo dài từ anh khiến tôi cảm thấy bất an hơn bao giờ hết.
Buổi sáng hôm đó, tôi đứng lặng trước cửa sổ lớn, ánh mắt mơ hồ nhìn ra những tán cây đung đưa trong gió.
Sương mù dày đặc phủ kín khu vườn, khiến mọi thứ bên ngoài trông như bị nhấn chìm vào một thế giới khác.
Tôi bước xuống phòng khách. Không khí lạnh lẽo bao trùm cả căn nhà rộng lớn, chỉ có tiếng bước chân tôi vang vọng khắp hành lang. Quản gia Công bước ra từ nhà bếp, tay cầm một khay trà.
"Thưa cô, sáng nay vẫn không có tin tức gì từ cậu chủ"
Tôi khẽ gật đầu, lòng không khỏi nặng trĩu. Cảm giác trống rỗng len lỏi trong tôi, như thể một phần của ngôi nhà này đã biến mất cùng với anh.
Quản gia dường như nhận ra sự lo lắng trên khuôn mặt tôi, liền lên tiếng:
"Cậu chủ rất giỏi, chắc chắn sẽ tìm được ông bà chủ. Cô đừng lo lắng quá"
"Cậu chủ rất giỏi, chắc chắn sẽ tìm được ông bà chủ. Cô đừng lo lắng quá"
Tôi cố nở một nụ cười mờ nhạt, nhưng chính tôi cũng không biết mình đang cố trấn an quản gia hay chính mình.
...
Cả ngày hôm đó, tôi chìm trong những suy nghĩ mông lung. Thỉnh thoảng tôi ngồi lại trong phòng làm việc của anh, nơi vẫn còn vương mùi hương quen thuộc của anh trên chiếc ghế da và bàn làm việc.
Tôi lật giở những giấy tờ còn sót lại trên bàn. Hầu hết đều là các tài liệu liên quan đến công việc kinh doanh của anh. Nhưng tôi chẳng tìm được gì có thể giúp mình hiểu được tình hình hiện tại.
Tôi thở dài, đứng dậy và bước ra khỏi phòng. Đôi chân đưa tôi đi lang thang khắp biệt thự, nhưng chẳng nơi nào có thể làm tôi nguôi ngoai.
Đêm xuống, trời đổ cơn mưa lớn. Tôi ngồi bên cửa sổ phòng mình, nghe tiếng mưa rơi lộp bộp lên mái hiên. Trong đầu tôi hiện lên hàng loạt câu hỏi không lời đáp: Anh đã đi đâu? Anh có tìm thấy bố mẹ không? Và nếu tìm thấy, họ có an toàn không?
Tôi vẫn nhớ ánh mắt anh trước khi rời đi. Đó là ánh mắt đầy sự quyết tâm, nhưng cũng chất chứa nỗi đau. Anh không nói ra, nhưng tôi biết anh cảm thấy mình có lỗi vì đã để chuyện này xảy ra.
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng xua tan những suy nghĩ tiêu cực. Nhưng những hình ảnh về anh cứ thế hiện lên, khiến lòng tôi quặn thắt.
Sáng sớm hôm sau, tôi bước xuống phòng ăn. Quản gia Công đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, nhưng tôi chẳng có chút hứng thú nào để ăn.
"Cô cần nghỉ ngơi nhiều hơn"
Anh khẽ nói, ánh mắt đầy sự quan tâm.
Tôi mỉm cười gượng gạo, cầm tách trà nóng trên bàn, nhưng chỉ để sưởi ấm đôi tay lạnh giá.
"Anh có nghĩ... anh ấy sẽ sớm trở về không?"
Tôi hỏi, giọng nói nhẹ bẫng, như một lời thì thầm.
"Cậu chủ chắc chắn sẽ trở về"
Anh đáp chắc nịch.
"Cậu ấy rất mạnh mẽ, và cô cũng vậy"
Tôi khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không thể trấn tĩnh được.
Những ngày sau đó, tôi bắt đầu cảm thấy căn biệt thự này dường như rộng lớn hơn bao giờ hết. Tôi cố gắng làm mọi thứ để phân tán sự chú ý của mình: đọc sách, đi dạo trong vườn, thậm chí sắp xếp lại các đồ vật trong phòng.
Nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.
Tôi nhớ anh. Nhớ đến mức đôi khi tưởng chừng như chỉ cần quay người lại, tôi sẽ nhìn thấy anh bước vào, đôi mắt nghiêm nghị nhưng vẫn ấm áp như mọi khi. Nhưng đó chỉ là ảo ảnh.
Mỗi lần nghĩ đến anh, tôi lại tự hỏi mình một câu hỏi duy nhất: Liệu anh có an toàn không?
Câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, như một giai điệu buồn bã không hồi kết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]