Mấy ngày trôi qua kể từ khi bố mẹ của Bách Điền mất tích, tôi vẫn nhớ rất rõ cái ngày anh nói với tôi rằng anh phải rời đi. Đôi mắt anh đầy căng thẳng, nhưng giọng nói vẫn dứt khoát như thường lệ: "Anh sẽ đi tìm họ. Dù có chuyện gì xảy ra, em cứ ở nhà. Đừng lo"
Đó là những lời cuối cùng trước khi anh rời khỏi biệt thự. Tôi không ngăn cản, vì tôi hiểu anh, hiểu lòng tự tôn và trách nhiệm của anh đối với gia đình. Nhưng giờ đây, sự im lặng kéo dài từ anh khiến tôi cảm thấy bất an hơn bao giờ hết.
Buổi sáng hôm đó, tôi đứng lặng trước cửa sổ lớn, ánh mắt mơ hồ nhìn ra những tán cây đung đưa trong gió.
Sương mù dày đặc phủ kín khu vườn, khiến mọi thứ bên ngoài trông như bị nhấn chìm vào một thế giới khác.
Tôi bước xuống phòng khách. Không khí lạnh lẽo bao trùm cả căn nhà rộng lớn, chỉ có tiếng bước chân tôi vang vọng khắp hành lang. Quản gia Công bước ra từ nhà bếp, tay cầm một khay trà.
"Thưa cô, sáng nay vẫn không có tin tức gì từ cậu chủ"
Tôi khẽ gật đầu, lòng không khỏi nặng trĩu. Cảm giác trống rỗng len lỏi trong tôi, như thể một phần của ngôi nhà này đã biến mất cùng với anh.
Quản gia dường như nhận ra sự lo lắng trên khuôn mặt tôi, liền lên tiếng:
"Cậu chủ rất giỏi, chắc chắn sẽ tìm được ông bà chủ. Cô đừng lo lắng quá"
"Cậu chủ rất giỏi, chắc chắn sẽ tìm được ông bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-toi-la-ke-phan-dien/3743790/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.