🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua tấm rèm cửa mỏng, trải một lớp vàng nhạt lên căn phòng yên ả.

Tôi vừa thức dậy, bước xuống giường, thì nhận ra không khí hôm nay có chút khác thường. Mọi thứ vẫn tĩnh lặng, nhưng trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác bất an kỳ lạ. Bách Điền không có trong phòng, điều đó không làm tôi ngạc nhiên bởi anh luôn rời đi từ sớm. Nhưng sự vắng mặt của anh lại khiến không khí trong căn biệt thự rộng lớn này thêm phần lạnh lẽo.

Tôi thay đồ và xuống dưới nhà. Bàn ăn trống trơn, không có lấy một dấu hiệu của bữa sáng được chuẩn bị. Lạ thật, những người giúp việc luôn làm việc đúng giờ. Nhưng hôm nay lại không thấy một ai. Tất cả mọi thứ đều tĩnh lặng đến mức đáng sợ

Đúng lúc đó, tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ hành lang bên ngoài. Tôi quay lại, thấy một người giúp việc chạy tới, gương mặt tái nhợt, ánh mắt đầy sợ hãi.

"Phu nhân... ông bà chủ... họ... họ đã biến mất!"

Tôi đứng sững lại, đôi mắt nhìn người giúp việc với vẻ nghi hoặc.

"Cô nói gì co?"

Tôi hỏi, giọng lạnh tanh, nhưng trong lòng đã bắt đầu dậy sóng.

"Ông bà chủ... không có trong phòng từ sáng nay. Chúng tôi đã tìm khắp biệt thự, nhưng không thấy dấu vết gì cả. Xe của họ vẫn còn, và... và..."

Cô ấy ngập ngừng, không dám nói tiếp.

"Và sao?"

Tôi nhíu mày, tiến lên một bước.

"Và... phòng làm việc của ông chủ bị lục soát. Giống như có ai đó đã đột nhập đêm qua"

Tôi hít một hơi sâu, cố giữ cho bản thân bình tĩnh. Trong đầu tôi bắt đầu xâu chuỗi lại những sự kiện gần đây. Bố mẹ nuôi tôi vừa trốn thoát khỏi nơi giam giữ, và giờ đây bố mẹ Bách Điền lại mất tích. Hai sự việc này không thể nào là ngẫu nhiên. Có kẻ nào đó đang nhắm vào chúng tôi, hoặc...

Bách Điền xuất hiện ở cửa chính, gương mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lộ rõ sự bực bội. Anh tiến lại gần tôi, ánh mắt quét qua người giúp việc đang run rẩy trước mặt.

"Có chuyện gì?"

Anh hỏi, giọng trầm nhưng đầy uy quyền.



Người giúp việc cúi đầu, lắp bắp kể lại mọi chuyện. Khi nghe đến việc bố mẹ anh biến mất, Bách Điền nheo mắt lại, một tia lạnh lẽo lóe lên trong ánh nhìn của anh.

"Tôi sẽ tự tìm họ"

Anh nói, rồi quay sang nhìn tôi.

"Em ở đây, đừng đi đâu cả"

Tôi gật đầu, không nói gì. Nhưng khi anh bước đi, tôi không thể ngăn được cảm giác bất an đang trào dâng trong lòng.

...

Cả ngày hôm đó, không khí trong biệt thự nặng nề đến nghẹt thở. Người giúp việc chạy tới chạy lui, nhưng chẳng ai dám nói chuyện lớn tiếng. Tất cả đều chìm trong một sự lo lắng không thể gọi tên.

Tôi ngồi trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào ly trà trên bàn. Những suy nghĩ trong đầu cứ xoay vòng, không thể nào dừng lại. Ai đã giúp bố mẹ nuôi tôi trốn thoát? Và ai đã khiến bố mẹ Bách Điền biến mất?

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, nhưng tôi lập tức gạt nó đi. Không thể nào... Minh Phong? Hắn ta... liệu có liên quan không? Nhưng nếu là hắn, tại sao lại nhắm vào gia đình Bách Điền?

Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn. Tôi nhấc máy, giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.

'Cô thấy thú vị không?'

Là Minh Phong. Giọng hắn bình thản, nhưng ẩn chứa một sự khiêu khích khó chịu.

'Anh muốn nói gì?'

Tôi hỏi, cố giữ bình tĩnh.

'Chẳng phải cô luôn muốn biết ai đã giúp bố mẹ nuôi cô trốn thoát sao?'

Tôi im lặng, chờ đợi hắn nói tiếp.

'Có lẽ giờ cô cũng đã nhận ra rồi, mọi chuyện không phải ngẫu nhiên. Nhưng tôi sẽ để cô tự tìm câu trả lời. Chỉ

/...



Hắn dừng lại, như muốn kéo dài sự hồi hộp.

'Cô có chắc mình đang đứng về phía đúng không?'

Câu hỏi của hắn khiến tôi giật mình. Đúng? Sai? Tất cả những gì tôi làm đến giờ là vì mục đích gì?

Trước khi tôi kịp nói gì, Minh Phong đã cúp máy, để lại tôi với hàng ngàn câu hỏi chưa được giải đáp.

Tối muộn, Bách Điền trở về, gương mặt căng thẳng nhưng ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người.

"Họ không để lại dấu vết nào"

Anh nói, ngồi xuống ghế đối diện tôi.

"Nhưng anh sẽ tìm ra ai đứng sau chuyện này"

Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ quan sát anh. Trong ánh đèn mờ nhạt, gương mặt anh hiện rõ vẻ mệt mỏi. Nhưng tôi biết, anh sẽ không dừng lại cho đến khi mọi chuyện sáng tỏ.

"Em nghĩ ai có thể làm chuyện này?"

Anh bất ngờ hỏi, ánh mắt xoáy sâu vào tôi.

Tôi giật mình, nhưng nhanh chóng che giấu cảm xúc.

"Em không biết"

Tôi nói, cố giữ giọng bình thản.

Anh không nói gì thêm, chỉ nhìn tôi chăm chú, như thể đang cố tìm kiếm một điều gì đó trong ánh mắt tôi.

Khi anh rời đi, tôi ngồi lại trong bóng tối, những suy nghĩ trong đầu càng trở nên rối bời. Minh Phong biết điều gì đó. Tôi chắc chắn. Nhưng tại sao hắn lại gọi cho tôi? Và điều hắn nói... liệu có liên quan đến bí mật mà tôi đã chôn giấu bấy lâu nay?

Bóng đêm bao trùm, nhưng trong lòng tôi, những câu hỏi vẫn không ngừng gào thét.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.