🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cánh cửa phòng bệnh khép lại nhẹ nhàng, nhưng âm thanh của nó cứ vang vọng trong tâm trí tôi. Mỗi tiếng động nhỏ như một lời nhắc nhở tôi về những gì vừa xảy ra. Bước chân tôi trên hành lang bệnh viện nghe thật lạ lùng, như thể mỗi bước đi này đều mang theo một trọng lượng khổng lồ mà tôi chưa sẵn sàng để gánh vác.

Tôi không thể quên được cái nhìn của Cẩn Huyên khi tôi đứng đó, chỉ cách cậu một bước chân, và nói những lời mà đáng lẽ ra tôi không nên nói. Đôi mắt yếu ớt của cậu mở ra, mơ màng nhìn tôi, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng không thể. Và tôi thì đứng đó, im lặng, như thể không hề nhận ra cái yếu đuối ấy, không hề nhận ra sự mong mỏi trong ánh mắt cậu. "Tha thứ cho mình": tôi đã nói vậy. Những lời đó như một nhát dao sắc bén, đâm thẳng vào chính tôi, dù tôi chẳng hề biểu lộ bất cứ cảm xúc nào.

Tôi bước đi nhanh hơn, không cho phép mình quay lại, không cho phép bản thân yếu đuối, không cho phép những cảm giác đó kiểm soát tôi. Nhưng dù có bước nhanh đến đâu, tôi vẫn cảm thấy như mình đang đứng yên tại chỗ, như những bước chân này không thể nào thoát ra khỏi cái bẫy đã tự mình giăng ra. Tôi tự hỏi, liệu mình làm như vậy có đúng không? Liệu điều tôi vừa làm có thực sự là tốt cho Cẩn Huyên? Hay chỉ là tôi đang tự lừa dối mình?

Những câu hỏi ấy không ngừng xoay vần trong đầu tôi, như những chiếc bánh xe quay không ngừng. Tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi không thể phủ nhận được cảm giác đang lớn dần trong tôi: tôi đang làm điều này v chính mình. Không phải vì Cẩn Huyên, không phải vì bất kỳ ai khác, mà vì bản thân tôi.

Tôi dừng lại giữa hành lang, đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Bầu trời hôm nay vẫn đẹp, yên bình và tĩnh lặng.

Nhưng trong lòng tôi lại là một cuộc chiến hỗn loạn. Cẩn Huyên, cậu đang nằm đó, trong tình trạng nguy kịch, và tôi lại là người đã đẩy cậu đến gần cái chết hơn. Tôi đã làm gì thế này? Tôi từng hứa với bản thân mình rằng sẽ luôn bảo vệ cậu, rằng tôi sẽ không bao giờ để cô ấy phải chịu tổn thương. Nhưng giờ đây, tôi lại là người gây ra tổn thương đó. Tôi có thể chấp nhận điều này không?

Vài tuần qua, tôi vẫn sống trong cái vỏ bọc hoàn hảo mà mình tạo ra. Mọi thứ đều không ổn, nhất là công ty Bách Điền đang gặp khó khăn lớn, tôi không thể làm ngơ, vờ như mình là một mẫu người bạn gái lý tưởng trong mắt anh. Nhưng ngay tại lúc này, đứng một mình trong hành lang bệnh viện, tôi không thể không hỏi chính mình: Liệu tôi có thực sự đang làm điều đúng đắn không? Có thể nào tôi đang tự tạo ra một cái kịch bản cho cuộc đời mình, để lừa dối tất cả mọi người, kể cả bản thân mình?

Cảm giác ấy, cái cảm giác không thể thoát khỏi chính mình, cứ làm tôi nghẹt thở. Tôi đang sống trong một thế giới giả tạo, nơi tôi phải đóng vai một người mạnh mẽ, lạnh lùng, vô cảm. Nhưng thật sự, tôi có mạnh mẽ hay chỉ đang tự gạt mình? Liệu có phải tôi đang sống trong một vở kịch mà chính tôi cũng không biết hết cốt truyện?



Tôi thở dài, tựa lưng vào bức tường lạnh ngắt. Những ngón tay tôi siết chặt lại, như muốn giữ lấy một cái gì đó mà tôi không thể nắm bắt. Tôi đã quyết định rồi, phải không? Tôi đã quyết định đẩy Cẩn Huyên ra khỏi cuộc đời mình, để mình có thể chiếm lấy thứ mà tôi đã luôn muốn có. Nhưng liệu tôi có thể sống với quyết định này? Tôi có thể đối diện với chính mình sau tất cả những gì tôi đã làm không?

Cái lạnh của bệnh viện khiến tôi tỉnh táo hơn, nhưng cũng không thể nào xua tan được cảm giác nặng nề trong lòng. Tôi tiếp tục đi về phía lối ra, bước đi vội vã nhưng lại như không thể thoát ra khỏi những suy nghĩ trong đầu.

Cũng giống như những lần khác, tôi vẫn phải làm cái mà mình đã quyết định. Bất chấp mọi thứ, tôi sẽ không quay lại. Tôi không thể quay lại. Nhưng sao lại cảm thấy đau đớn như vậy?

Lên xe, tôi nhấn ga, cho chiếc xe lao nhanh trên con đường vắng. Gió thổi qua cửa kính, nhưng tôi chẳng cảm nhận được gì ngoài những suy nghĩ lặp đi lặp lại trong đầu. Cái quyết định ban đầu tôi cho là đúng, giờ đây lại như một đám mây đen, phủ mờ tất cả lý trí của tôi. Cẩn Huyên sẽ thế nào nếu cậu biết sự thật? Liệu cậu sẽ tha thứ cho tôi? Hay cậu sẽ căm ghét tôi mãi mãi?

Rồi tôi lại tự hỏi, liệu tôi có thể tiếp tục sống trong thế giới này mà không bị vỡ vụn? Tôi đang sống vì cái gì? Vì gia đình? Vì những điều tôi đã xây dựng? Hay vì những lời nói dối mà tôi buộc phải sống theo?

Nhưng không, tôi không thế để bản thân suy sụp. Tôi đã quyết định rồi. Tất cả chỉ là để tôi có thế giành lấy cái mà mình xứng đáng có. Dù có phải đánh đổi mọi thứ, tôi vẫn sẽ tiếp tục bước đi.

Tôi đã không còn đường quay lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.