Căn biệt thự dường như càng ngày càng trống vắng. Kể từ ngày bố mẹ Bách Điền mất tích, không khí trong nhà luôn u ám. Nhưng điều khiến tôi lo lắng hơn cả chính là sự vắng mặt của anh.
Mỗi ngày, tôi chờ đợi một tin tức từ anh, dù chỉ là một lời nhắn hay cuộc gọi ngắn ngủi, nhưng tất cả đều vô vọng.
Bách Điền đã hoàn toàn biến mất.
Ban đầu, tôi tự trấn an bản thân rằng anh chỉ tạm thời rời đi để giải quyết chuyện của bố mẹ mình. Nhưng giờ đây, sự im lặng kéo dài ấy đã trở thành một thứ gì đó khó chịu, gặm nhấm từng góc nhỏ trong tâm trí tôi.
Tôi ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế bành trong phòng khách, ánh mắt nhìn chăm chăm vào chiếc đồng hồ trên tường.
Từng tiếng tích tắc vang lên đều đặn, như nhắc nhở tôi rằng thời gian vẫn trôi, còn anh thì mãi chưa trở về
"Quản gia Công"
Tôi gọi, giọng nói khẽ khàng nhưng đủ để phá vỡ sự tĩnh lặng.
Quản gia bước vào, anh vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh như mọi khi.
"Thưa cô, có chuyện gì ạ?"
"Anh có nhận được tin gì từ Bách Điền chưa?"
Tôi hỏi, đôi mắt vẫn không rời khỏi chiếc đồng hồ.
Quản gia khẽ lắc đầu.
"Không, thưa cô. Tôi đã cố liên lạc, nhưng không có kết quả"
Câu trả lời của anh làm tôi thở dài. Cảm giác bất an càng ngày càng đè nặng trong lòng.
Tôi bước ra vườn, gió đêm thổi qua mang theo cái lạnh se sắt. Ánh trăng hắt xuống khu vườn tạo nên những bóng tối lờ mờ, càng làm khung cảnh thêm phần ảm đạm.
Tôi nhớ lại những ngày tháng yên bình khi anh vẫn còn ở đây, những buổi tối chúng tôi cùng nhau ngồi dưới ánh trăng, nói về đủ thứ chuyện. Nhưng giờ đây, chỉ còn mình tôi đối diện với màn đêm tĩnh lặng.
"Anh đang ở đâu, Bách Điền?"
Tôi lẩm bẩm, như thể anh có thể nghe thấy.
Bên tai tôi chỉ còn tiếng gió rít qua những cành cây, không một lời hồi đáp.
Sáng hôm sau, tôi quyết định chủ động làm gì đó để phá vỡ sự im lặng này. Tôi bước vào phòng làm việc của anh, mong tìm được một manh mối nào đó có thể giúp tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Căn phòng vẫn như ngày anh rời đi, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng. Nhưng điều khiến tôi chú ý là chiếc điện thoại bàn đặt trên bàn làm việc.
Tôi nhấc máy, gọi đến số của anh, hy vọng rằng lần này anh sẽ bắt máy. Nhưng vẫn chỉ là những tiếng chuông kéo dài và rồi kết thúc trong im lặng.
Tôi đặt điện thoại xuống, cảm giác bất lực lại ùa về.
Trong lúc đang định rời đi, tôi chợt nhớ ra một điều. Bách Điền từng nói rằng nếu có chuyện gấp, tôi nên tìm đến một người bạn thân của anh để hỏi thăm. Tôi vội lấy điện thoại, tìm số liên lạc của người đó và gọi.
"Chào cô, tôi là bạn của Bách Điền. Có chuyện gì vậy?"
Giọng nói trầm ấm ở đầu dây bên kia vang lên.
"Anh có biết Bách Điền đang ở đâu không? Tôi không thể liên lạc với anh ấy suốt mấy ngày nay"
Tôi nói, cố giữ giọng bình tĩnh.
Người kia ngập ngừng vài giây trước khi trả lời.
"Tôi cũng không biết. Lần cuối tôi gặp anh ấy là khi anh ấy nhờ tôi giúp một số việc về công ty
"Công ty? Anh ấy có nói gì thêm không?"
"Không, anh ấy chỉ nói rằng mọi chuyện đang rất rối ren"
Câu trả lời của anh ta khiến tôi càng thêm hoang mang. Rối ren đến mức nào để anh phải biến mất như vậy?
..•
Cả ngày hôm đó, tôi không thể tập trung vào bất cứ điều gì. Tâm trí tôi chỉ quanh quẩn những câu hỏi không lời đáp.
Buổi tối, khi đang ngồi trong phòng khách, tôi nhận được một lá thư gửi đến từ một địa chỉ không rõ ràng. Phong thư màu trắng được đặt ngay ngắn trên bàn, như thể ai đó cố tình đưa nó đến để tôi tìm thấy.
Tôi mở phong thư, bên trong chỉ có một mấu giấy nhỏ với dòng chữ ngắn gọn:
'Muốn tìm Bách Điền, hãy đến địa chỉ này
Lời nhắn ấy như một nhát dao cứa vào lòng tôi. Ai đã gửi lá thư này?
Tôi siết chặt mẩu giấy trong tay, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm. Bách Điền đang ở đâu? Và chuyện gì đã xảy ra?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]