🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng nhàn nhạt len qua khung cửa sổ, nhưng trong lòng tôi lại trĩu nặng như một ngày mưa âm u. Tôi ngồi trên mép giường, ngón tay mân mê tách trà đã nguội lạnh từ lâu. Trong đầu vẫn văng vẳng những lời của Minh Phong tối qua.

Bách Điền đã ra ngoài từ sớm, và bầu không khí trong ngôi nhà trở nên yên ắng một cách đáng sợ. Tôi bước xuống phòng khách, cảm nhận rõ rệt cái lạnh tỏa ra từ từng bức tường xám xịt. Thời gian gần đây, dù đang sống yên bình, nhưng thứ yên bình ấy lại khiến tôi ngột ngạt như đang chờ một cơn bão lớn ập đến.

Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên phá vỡ không gian tĩnh mịch. Tôi cau mày nhìn về phía cửa, lòng thầm nghĩ:

Ai lại đến vào lúc này? (1

Tôi bước lại gần và mở cửa. Đứng trước mặt tôi là Minh Phong. Hắn vẫn mang vẻ nghiêm nghị thường thấy, đôi mắt sắc bén chiếu thẳng vào tôi như thể xuyên qua mọi lớp vỏ ngụy trang.

"Anh đến làm gì?"

Tôi lên tiếng, giọng điệu pha chút bực dọc.

Minh Phong không trả lời ngay, hắn chỉ đứng đó, ánh mắt dõi sâu vào tôi như dò xét.

"Tôi có vài chuyện cần nói với cô"

"Chuyện gì? Chúng ta chẳng còn gì để nói cả"

Tôi lạnh nhạt đáp, định khép cửa lại, nhưng hắn đã đưa tay ngăn cản.

"Vào trong rồi nói"

Hắn không đợi sự đồng ý của tôi mà tự đẩy cửa bước vào.

Tôi nhìn theo bóng lưng hắn, lòng đầy khó chịu. Sự xuất hiện của hắn vào lúc này hoàn toàn không phải điềm tốt.

Tôi khép cửa lại, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện hắn.

"Nói đi. Tôi không có nhiều thời gian"

Minh Phong nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt hắn ánh lên một sự kiên quyết khó hiểu.

"Cô thực sự nghĩ rằng mọi thứ có thể tiếp tục như thế này mãi sao? Cô biết rõ bản thân đang làm gì không?"

Tôi nhếch môi cười nhạt.



"Lại là mấy lời đe dọa vô nghĩa. Anh nghĩ tôi sẽ bận tâm sao?"

Hắn nghiêng người về phía trước, đôi mắt đầy nghiêm trọng.

"Cô đang đi sai đường rồi. Tôi biết lý do vì sao cô làm những chuyện này. Nhưng cô sẽ không bao giờ đạt được điều mình muốn đâu"

Nụ cười trên môi tôi tắt ngấm. Tôi nheo mắt nhìn hắn, giọng nói lạnh như băng:

"Anh nghĩ mình hiểu tôi đến vậy sao? Anh không biết gì cả. Những gì tôi làm, tôi không hối hận. Và tôi chắc chắn sẽ đạt được thứ mình muốn"

Minh Phong khẽ thở dài, vẻ mặt như bất lực.

"Vậy còn Bách Điền thì sao? Cô nghĩ hắn sẽ đứng về phía cô mãi à? Hắn không phải kẻ ngây thơ như cô nghĩ đâu"

Câu nói của hắn khiến trái tim tôi khẽ thắt lại, nhưng tôi không để lộ ra ngoài.

"Anh không cần lo cho tôi. Chuyện của tôi và Bách Điền, anh không có tư cách can thiệp"

Minh Phong im lặng một lúc, rồi hắn đứng dậy, ánh mắt trở nên sâu thăm như đại dương.

"Cẩn Huyên vẫn đang hấp hối trong bệnh viện, và bố mẹ nuôi của cô... Cô thực sự nghĩ tôi không biết ai đã giúp họ trốn thoát sao?"

Tim tôi khựng lại trong một khoảnh khắc. Tôi đứng bật dậy, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào hắn.

"Ý anh là gì?"

Hắn nhếch môi cười nhạt, không trả lời câu hỏi của tôi.

"Sớm muộn gì mọi chuyện cũng sẽ sáng tỏ. Khi đó, cô sẽ làm gì?"

Tôi nghiến chặt răng, cố nén cơn tức giận đang bùng lên trong lòng. Minh Phong lúc nào cũng như vậy, luôn khiến tôi cảm thấy bất an, như thể hắn biết hết mọi bí mật mà tôi cố gắng chôn giấu.

"Tốt nhất anh nên biến khỏi đây trước khi tôi mất kiên nhẫn"

Tôi lạnh giọng, đôi mắt ánh lên sự cảnh cáo.



Minh Phong nhìn tôi một lúc lâu, rồi hắn quay lưng bước đi. Trước khi rời khỏi, hắn dừng lại ở cửa, nói vọng lại:

"Hãy suy nghĩ kỹ đi. Một ngày nào đó, cô sẽ phải hối hận"

Cánh cửa đóng sập lại, và căn phòng trở lại yên tĩnh. Tôi ngồi phịch xuống ghế, lòng ngổn ngang trăm mối.

Những lời của Minh Phong như một cái gai đâm vào trái tim tôi.

Buổi tối hôm đó, Bách Điền trở về muộn. Anh bước vào nhà, tháo cà vạt rồi ngồi phịch xuống sofa, trông anh có vẻ mệt mỏi. Tôi bước lại gần, rót cho anh một ly nước rồi đặt lên bàn.

"Anh về muộn thế? Công việc không thuận lợi sao?"

Tôi hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng.

Bách Điền khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn tôi đầy ẩn ý.

"Dạo gần đây em có vẻ khác. Em đang giấu anh điều gì à?"

Tôi thoáng giật mình, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh. Tôi ngồi xuống cạnh anh, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc anh, giọng nói ngọt ngào:

"Anh nghĩ em có thể giấu anh điều gì sao? Anh quá đa nghi rồi đấy"

Bách Điền không nói gì, chỉ nhìn sâu vào mắt tôi. Cái nhìn của anh khiến tôi cảm thấy khó thở, như thể anh đang cố tìm kiếm điều gì đó ẩn giấu bên trong tôi.

"Em đừng quên"

Anh nói chậm rãi, giọng trầm thấp.

"Nếu có chuyện gì xảy ra, em sẽ không thể thoát khỏi tay anh đâu" (

Tôi cười nhạt, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, đầy thách thức.

"Em chưa bao giờ có ý định chạy trốn khỏi anh, Bách Điền"

Anh im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu, đôi môi nhếch lên một nụ cười đầy ẫn ý.

Đêm hôm đó, khi Bách Điền đã chìm vào giấc ngủ, tôi nằm trằn trọc, nhìn lên trần nhà tối đen. Trong lòng tôi dấy lên một nỗi lo lắng mơ hồ. Minh Phong, Bách Điền, bố mẹ nuôi.. tất cả đang dần kéo tôi vào một vòng xoáy nguy hiểm. Tôi biết, sớm muộn gì sự thật cũng sẽ bị phơi bày. Và khi đó, tôi sẽ không còn đường lui.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.