🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cơn mưa kéo đến bất ngờ, như một lời nhắc nhở rằng những sự thật bị chôn vùi sẽ sớm bị vạch trần. Tôi ngồi trong phòng khách, mắt nhìn mưa rơi ngoài cửa số, tâm trí rối bời với những mối lo không tên. Cảm giác bất an ngày một dâng cao, không phải vì những chuyện đã xảy ra, mà vì những chuyện sắp đến.

Bách Điền không có mặt ở nhà. Anh ra ngoài từ sáng sớm, và khi quay lại vào buổi tối, anh vẫn mang vẻ mặt không mấy vui vẻ. Mỗi lần như thế, tôi lại cảm thấy mình như đang đứng trên một vách đá, chỉ cần một cú ngã là sẽ rơi vào vực thẳm.

Ngày hôm sau, khi tôi chuẩn bị rời khỏi nhà, điện thoại bỗng rung lên. Là một số điện thoại lạ, nhưng cảm giác trong tôi lại dâng lên một cảm giác quen thuộc. Tôi không hề chần chừ mà bắt máy ngay.

'Chào cô

Giọng nói trầm ấm của Minh Phong vang lên. (1)

Tôi khẽ nhướng mày, nhưng không để lộ sự ngạc nhiên.

'Anh tìm tôi có chuyện gì?'

'Tôi muốn gặp cô. Có một chuyện cần bàn'

Minh Phong trả lời ngắn gọn, không có chút khẩn trương nhưng lại đủ khiến tôi phải chú ý.

'Giờ tôi không rảnh. Anh có thể nói qua điện thoại được không?'

Tôi cố tình giữ giọng điệu lạnh lùng, như thể tôi không hề bận tâm đến những gì hắn muốn nói.

Minh Phong không trả lời ngay, nhưng tôi nghe rõ tiếng thở dài từ đầu dây bên kia.



'Cô không sợ sao? Những việc cô làm đang dần đi quá xa rồi đấy

Câu nói của hắn khiến tôi khựng lại, nhưng tôi không muốn để hắn biết rằng mình đang bị dao động.

'Sợ? Tôi chưa bao giờ sợ bất cứ ai

Tôi định cúp máy, nhưng hắn lại nói thêm một câu khiến tôi không thể bỏ qua.

'Cô không sợ, nhưng một ngày nào đó, cô sẽ hối hận'

Chưa kịp phản ứng, Minh Phong đã cúp máy. Tôi nhìn chiếc điện thoại trong tay, cảm giác lạ lẫm, như thể hắn đã để lại một lời cảnh báo mà tôi không thể bỏ qua.

Tôi ra ngoài, bước ra chiếc xe đợi sẵn, nhưng một cảm giác kỳ lạ cứ quẩn quanh trong lòng. Dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi biết rằng Minh Phong đang nói đúng. Mọi thứ tôi làm, dù có khéo léo thế nào, cuối cùng vẫn sẽ bị phát hiện. Không ai có thể chạy trốn mãi khỏi quá khứ và những tội lỗi mình đã gây ra.

Tôi không nói cho Bách Điền về cuộc gọi của Minh Phong. Anh ấy có thể sẽ không hiểu, hoặc còn có thể làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Anh không cần phải biết những điều này. Tôi chỉ cần tiếp tục trò chơi của mình cho đến khi đạt được thứ mình muốn.

Tôi đến bệnh viện. Bước vào hành lang, tôi nhìn thấy Cẩn Huyên đang nằm đó, cơ thể mỏng manh, hồn nhiên như một đứa trẻ. Cậu ta không biết rằng mình đang dần trở thành một quân cờ trong trò chơi mà tôi đang điều khiển.

Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, hít một hơi thật sâu. Cảm giác hả hê khi nhìn thấy cậu sắp kết thúc cuộc đời mình khiến tôi không thể dừng lại. Dù có cảm giác tội lỗi hay không, tôi vẫn không thể dừng lại được. Cậu đã lấy đi quá nhiều thứ từ tôi, giờ đến lượt tôi lấy lại tất cả. (1

Nhưng khi tôi đang định mở cửa bước vào, một giọng nói vang lên phía sau.



"Cô không định vào thăm Cẩn Huyên sao?"

Tôi quay lại, nhìn thấy Minh Phong đang đứng ở đầu hành lang, ánh mắt như sắc nhọn. Hắn đi đến gần tôi, không vội vã, nhưng đôi mắt lại như đang xuyên thủng tôi.

"Cô thật sự không cảm thấy tội lỗi sao?"

Tôi khẽ mỉm cười, cảm giác không một chút lo lắng.

"Tội lỗi? Tại sao tôi phải cảm thấy tội lỗi với những gì cô ta đã làm? Tôi không phải người của quá khứ, Minh Phong. Tôi làm những gì tôi muốn, và tôi không hối hận".

Minh Phong không nói gì thêm, chỉ nhìn tôi, nhưng ánh mắt của hắn lại đầy những câu hỏi chưa được trả lời. Hắn thở dài, rồi bước về phía tôi, dừng lại ngay trước mặt.

"Cẩn thận với những gì cô đang làm. Một ngày nào đó, nó sẽ quay lại"

Lời cảnh báo của hắn cứ như những chiếc gai đâm vào lòng tôi, nhưng tôi không hề sợ hãi. Tôi đã đi quá xa rồi, và không thể quay đầu lại. Tôi không thể để tất cả những gì mình đã gây dựng sụp đổ vì một lời cảnh cáo mơ hồ như vậy.

"Đừng lo cho tôi"

Tôi đáp lại, giọng lạnh lùng.

"Nếu anh không muốn ở đây, thì cứ đi đi"

Minh Phong nhìn tôi một lúc lâu, rồi quay người bước đi. Trái tim tôi đập mạnh, không phải vì sợ hãi, mà vì sự thật rằng tôi không còn lối thoát nào nữa. Mọi thứ đã được lên kế hoạch quá kỹ lưỡng. Chỉ còn một bước nữa, và tôi sẽ đạt được tất cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.