🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Buổi sáng, ánh nắng yếu ớt xuyên qua rèm cửa, kéo dài trên nền nhà lạnh lẽo. Tôi bước ra khỏi giường, ánh mắt vô thức hướng về phía người đàn ông đang đứng trước gương chỉnh lại cà vạt. Bách Điền vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày, từng cử động của anh luôn toát lên sự lạnh lùng và uy quyền.

"Em dậy sớm thế?"

Anh lên tiếng, không quay lại nhìn tôi.

Tôi khẽ cười, chỉnh lại mái tóc rối bù.

"Không ngủ được"

Anh không đáp, chỉ cúi đầu kiểm tra cổ tay áo. Ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ làm gương mặt anh càng thêm nghiêm nghị. Tôi biết anh không phải kiểu người đặt quá nhiều câu hỏi thừa thãi, nhưng sự im lặng của anh lúc này lại khiến tôi có chút bất an.

"Anh có kế hoạch gì hôm nay không?"

Tôi hỏi, bước lại gần, giọng điệu cố tỏ ra tự nhiên.

"Vẫn như thường lệ. Cuộc họp vào buổi sáng, gặp đối tác buổi chiều"

Anh trả lời ngắn gọn. Rồi bất ngờ, ánh mắt anh hướng thẳng vào tôi, sắc bén như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ trong đầu.

"Còn em thì sao? Dạo này em có vẻ khác"

Tôi khựng lại, nụ cười trên môi hơi cứng ngắc.

"Khác gì chứ? Em vẫn là em mà"

"Hy vọng là vậy"

Anh nói, ánh mắt trầm xuống.

Một lúc sau, khi anh rời khỏi nhà, tôi ngồi một mình trong phòng khách, cảm giác như có điều gì đó đang đè nặng trong không khí. Những lời nói của anh ban nãy khiến tôi cảm thấy lo lắng. Liệu anh đã phát hiện ra điều gì đó?

Tôi không phải người dễ bộc lộ cảm xúc, nhưng càng ngày, tôi càng cảm thấy khó kiểm soát chính mình. Những ngày tháng sống cùng anh, nhìn nụ cười giả tạo và sự lạnh nhạt của anh, tôi nhận ra mình đang dần đi quá xa.

Nhưng tôi không hối hận. (1)

Tôi bước ra ban công, nhìn xuống con đường nhỏ phía dưới. Nhịp sống vẫn tiếp tục trôi qua như thể chẳng có gì xảy ra. Nhưng tôi biết, mọi thứ không bao giờ đơn giản như vẻ bề ngoài.

Trong lúc trầm tư, điện thoại của tôi rung lên. Tôi liếc nhìn màn hình, là tin nhắn từ Minh Phong. 2°

'Chúng ta cần nói chuyện. 8 giờ tối nay, chỗ cũ

Tôi không trả lời ngay. Tin nhắn từ hắn luôn khiến tôi cảm thấy bất an. Minh Phong không phải người dễ đối phó, và mỗi lần hắn xuất hiện đều mang đến cảm giác như một cơn bão lớn sắp đổ bộ.



Tôi hít sâu một hơi, rồi gõ trả lời:

'Được"

•••I

Buổi tối, tôi đến điểm hẹn. Quán cà phê nhỏ nằm khuất trong một con ngõ yên tĩnh, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên những bức tường gạch thô mộc. Minh Phong đã ngồi sẵn ở đó, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén như muốn đọc vị tôi ngay khi tôi bước vào.

"Cô đến rồi"

Hắn nói, giọng trầm lạnh.

Tôi kéo ghế ngồi xuống, khoanh tay trước ngực.

"Nói đi, anh muốn gì?"

Hắn nhướng mày, nụ cười nhạt hiện trên môi.

"Cô luôn thẳng thắn như thế nhỉ? Không phải tôi muốn gì, mà là cô. Dạo gần đây cô có vẻ bất an, hay chính xác hơn là đang sợ hãi điều gì đó"

Tôi nhếch môi, cố gắng che giấu cảm xúc.

"Tôi chẳng sợ gì cả. Nếu anh chỉ đến để nói mấy chuyện vô nghĩa, thì tôi không có thời gian"

Minh Phong im lặng một lúc, ánh mắt nhìn tôi như muốn xoáy sâu vào tâm can

"Cô nghĩ mình che giấu được tất cả sao? Cô tưởng mọi chuyện sẽ mãi như ý cô muốn à?"

Tôi cau mày, giọng nói dần lạnh đi.

"Anh đang ám chỉ điều gì? Nếu không nói rõ, thì đừng phí thời gian của tôi"

Hắn dựa lưng vào ghế, ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi.

"Bách Điền. Cô nghĩ hắn sẽ mãi tin tưởng cô sao? Người như hắn, một khi phát hiện ra cô không hoàn toàn đứng về phía hắn, cô nghĩ hắn sẽ tha cho cô à?"

Lồng ngực tôi thắt lại, nhưng tôi vẫn giữ nét mặt bình thản.

"Không cần anh can thiệp vào chuyện của tôi, dù sao thì tôi vẫn là kẻ chiến thắng"

Hắn cười nhạt.



"Hy vọng vậy. Nhưng hãy nhớ, mặt nạ của cô sẽ không thể che giấu mãi mãi"

Tôi đứng dậy, không muốn nghe thêm lời nào từ hắn.

"Tôi không cần lời khuyên từ anh"

Minh Phong không ngăn tôi, chỉ nhếch môi cười.

"Cô cứ đi đi. Nhưng hãy nhớ, bóng tối không bao giờ nuốt chửng được tất cả. Một ngày nào đó, ánh sáng sẽ soi rõ mọi thứ mà cô cố che giấu"

Tôi quay lưng bước đi, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Những lời của hắn như một lưỡi dao sắc bén, cắt sâu vào lớp vỏ bọc mà tôi cố gắng dựng lên.

Khi trở về nhà, tôi thấy Bách Điền đã ngồi trên sofa, đôi mắt anh lạnh lùng nhìn tôi bước vào.

"Muộn thế này em còn đi đâu?"

Tôi mỉm cười, cố giữ vẻ tự nhiên.

"Chỉ là gặp một người bạn thôi"

"Bạn nào?"

Giọng anh lạnh đến mức khiến tôi rùng mình.

Tôi dừng lại, ánh mắt nhìn anh, cố tìm lời nói dối hợp lý. Nhưng trước khi tôi kịp mở lời, anh đã đứng dậy, bước lại gần, ánh mắt đầy vẻ dò xét.

"Em đang giấu anh điều gì?"

Trái tim tôi như ngừng đập trong một khoảnh khắc. Nhưng rồi, tôi nhếch môi cười, bước lại gần anh.

"Anh nghĩ em có thể giấu anh điều gì sao?"

Tôi nói, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng đầy ẩn ý.

Anh không đáp, chỉ nhìn tôi một lúc lâu, như muốn đánh giá từng lời nói, từng biểu cảm của tôi. Nhưng cuối cùng, anh chỉ khẽ gật đầu.

"Đừng để anh phát hiện ra em làm điều gì sau lưng anh"

Anh nói, giọng trầm thấp.

"Nếu không, em biết hậu quả sẽ thế nào rồi đấy"

Tôi khẽ gật đầu, nhưng trong lòng là cơn bão ngầm dữ dội. Mọi thứ đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát, và tôi biết rằng, mặt nạ của tôi sẽ không thể che giấu mãi mãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.