🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Những ngày sau, không khí trong căn nhà lớn giữa tôi và Bách Điền càng thêm nặng nề. Anh ít nói hẳn, gần như dồn toàn bộ sự chú ý vào việc giải quyết rắc rối trong công ty. Đôi khi, tôi cảm thấy ánh mắt anh dừng lại trên tôi lâu hơn bình thường, như thể anh đang cân nhắc điều gì đó. Nhưng rồi anh luôn chọn im lặng.

Tôi, trái lại, vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, thậm chí có phần hờ hững. Để giữ hình tượng trong mắt anh, tôi làm tròn bốn phận của mình, chuẩn bị những bữa ăn tối sang trọng, những lời động viên ngọt ngào nhưng đầy trống rồng.

Sâu trong lòng, tôi biết rõ: chỉ cần công ty của anh sụp đổ hoàn toàn, tôi sẽ là người nắm quyền kiểm soát. Nhưng vấn đề là, ai đã thực sự giúp bố mẹ nuôi trốn thoát? Và liệu người đó có liên quan đến sự suy tàn của gia đình anh?

Buổi tối hôm đó, khi Bách Điền trở về, anh mang theo vẻ mệt mỏi rõ rệt. Tôi ngồi trong phòng khách, giả vờ đọc sách, nhưng ánh mắt không rời khỏi anh. Anh cởi áo vest, nói lỏng cà vạt, rồi ngồi xuống đối diện tôi.

"Công ty lại gặp vấn đề gì à?"

Tôi hỏi, giọng nhẹ nhàng.

Bách Điền nhìn tôi một lúc, ánh mắt phức tạp, rồi gật đầu:

"Không chỉ công ty. Còn là gia đình"

Tôi khẽ nhíu mày, đặt cuốn sách xuống.

"Ý anh là sao?"

Anh dựa lưng vào ghế, tay xoa thái dương:

"Bố mẹ anh gọi điện báo, tài sản chung của gia đình đang bị đóng băng. Có vẻ như ai đó đã nhắm đến chúng ta không chỉ ở công ty, mà cả ở nhà" C°

Tôi làm bộ ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác bất an. Có thể nào người đứng sau những chuyện này thực sự muốn hủy diệt cả gia đình anh? Nếu vậy, mục tiêu tiếp theo rất có thể là tôi.

"Anh nghĩ ai làm chuyện này?"

Tôi hỏi, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.

Bách Điền nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng nhưng không còn sự hoài nghi như trước

"Anh chưa rõ. Nhưng nếu anh tìm ra, kẻ đó sẽ phải trả giá"

Tôi mỉm cười, đặt tay lên tay anh như một sự trấn an.

"Đừng lo. Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này"

Dù vậy, trong lòng tôi không hề bình yên như những lời vừa nói.



Chiều hôm sau, ánh hoàng hôn đỏ rực trải dài trên những bức tường trong căn phòng khách tĩnh lặng. Tôi vừa đặt cốc trà xuống thì điện thoại trên bàn rung lên. Một số lạ hiện lên trên màn hình, khiến tôi thoáng ngạc nhiên.

Tôi nhấc máy, giọng lạnh lùng:

"Ai vậy?"

Đầu dây bên kia, một giọng nói trầm thấp vang lên, quen thuộc đến mức làm tôi cứng người lại.

"Lâu rồi không gặp, cô vẫn ung dung như ngày nào nhỉ?" ("

Tôi siết chặt điện thoại trong tay, cố giữ cho giọng nói của mình không run:

"Là anh sao? Gọi tôi có việc gì?"

Hắn bật cười, âm thanh đầy vẻ chế giễu.

"Tôi chỉ muốn nhắc cô, không có gì trên đời này là mãi mãi. Những gì cô đang nắm giữ hôm nay có thể sẽ biến mất vào ngày mai"

Tôi nghiêng đầu, cố giữ sự điềm tĩnh:

"Anh nói chuyện vòng vo như thế để làm gì? Nếu anh muốn nói gì, hãy nói thẳng"

Hắn im lặng trong vài giây, rồi giọng hắn trầm hẳn xuống:

"Tôi nghĩ cô đã biết rõ chuyện này. Bố mẹ nuôi của cô... họ đã trốn thoát"

Tim tôi như ngừng đập trong thoáng chốc, nhưng tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Tôi bật cười khẽ, giả vờ như không quan tâm:

"Thì sao? Anh nghĩ tôi có liên quan gì đến chuyện đó à?"

"Tôi không nói cô có liên quan. Nhưng tôi biết chắc cô không thể vui vẻ khi nghe tin này"

Hắn nói, giọng đầy mỉa mai.

"Cô không tò mò ai là người đã giúp họ sao?"

Tôi siết chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến mức đau nhói. Dù lòng tôi đang rối bời, tôi vẫn không để lộ cám xúc trong giọng nói:



"Không. Ai làm chuyện đó thì cũng chẳng liên quan đến tôi. Nếu anh không có gì quan trọng để nói, tôi sẽ cúp máy"

"Đừng vội"

Hắn ngắt lời tôi, giọng trầm thấp hơn, đầy cảnh cáo.

"Cô nghĩ mọi chuyện sẽ cứ tiếp tục diễn ra như thế này sao? Sớm muộn gì, cái trò hề của cô cũng sẽ kết thúc"

Tôi cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh:

"Vậy anh định làm gì? Vạch trần tôi à? Anh chẳng có gì trong tay đâu, Minh Phong"

Hắn bật cười, nhưng đó là một tiếng cười không mang chút vui vẻ nào.

"Đừng quá tự tin, cô không biết được tôi đang nắm giữ những gì đâu" (

Trước khi tôi kịp nói thêm gì, cuộc gọi đã bị ngắt.

Tôi đặt điện thoại xuống, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình như thể cố đọc ra điều gì từ cuộc trò chuyện vừa rồi.

Minh Phong... hắn đã biết được gì? Và quan trọng hơn, liệu hắn có phải là người đã giúp bố mẹ nuôi tôi trốn thoát?

Tôi bước đến cửa sổ, nhìn ra ngoài trời. Mọi thứ dường như đang trôi qua một cách yên bình, nhưng trong lòng tôi lại dậy sóng. Nếu Minh Phong thực sự liên quan đến chuyện này, thì mục tiêu tiếp theo của hắn sẽ là gì?

Tôi cần phải cẩn thận hơn. Minh Phong không phải kẻ dễ đối phó. Dù hắn luôn tỏ ra chính trực, tôi biết sâu thắm bên trong, hắn có thể nguy hiểm hơn bất kỳ ai.

Tối hôm đó, Bách Điền trở về nhà trễ hơn thường lệ. Tôi ngồi trên ghế sofa, tay cầm ly rượu vang, giả vờ như không để ý đến anh. Anh cởi áo khoác, ném nó lên ghế, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Về chuyện hôm qua, anh nghĩ chỉ có những người từng được đến đó mới có thể giúp họ trốn thoát"

Tôi mỉm cười, dựa người vào ghế:

"Anh đang nghi ngờ em đấy à? Nếu em thật sự muốn giúp họ, em đã không để họ bị giam giữ từ đầu" (

Anh nhìn tôi một lúc lâu, rồi thở dài, dường như chấp nhận câu trả lời của tôi.

"Anh chỉ muốn chắc chắn thôi. Chúng ta không thể để lộ bất kỳ sơ hở nào"

Tôi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn đầy nghi vấn. Liệu có phải anh cũng đang giấu tôi điều gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.