🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Những ngày sau vụ trốn thoát của bố mẹ nuôi, mọi thứ dường như không còn yên ả như trước. Tôi cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, che giấu những cảm xúc hỗn loạn bên trong. Nhưng càng ngày, càng có nhiều biến cố xảy ra khiến tôi khó lòng kiểm soát.

Bách Điền vẫn luôn quan sát tôi, ánh mắt anh đôi khi lướt qua mang theo một chút hoài nghi. Dường như anh cũng nhận ra tôi đang che giấu điều gì đó, nhưng lại không vội vàng hỏi. Thay vào đó, anh tập trung vào công việc, hoặc ít nhất là giả vờ như không quan tâm.

(9')

Một buối sáng sớm, tôi bước vào phòng làm việc của anh. Không gõ cửa, không báo trước. Bách Điền đang chăm chú xem qua một tập hồ sơ, ánh mắt đầy căng thẳng.

"Chuyện gì thế?"

Tôi hỏi, bước tới gần.

Anh ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo nhưng không quá bất ngờ.

"Công ty anh đang gặp rắc rối. Một khoản đầu tư lớn đã thất bại" A)

Tôi ngồi xuống ghế đối diện anh, cười nhạt.

"Anh muốn em làm gì? Giúp anh cứu vãn nó à?"

"Không cần"

Anh đáp, giọng bình thản.

"Nhưng em nên biết, nếu chuyện này không giải quyết được, chúng ta sẽ mất nhiều hơn cả tiền bạc"

Tôi khẽ nhíu mày.

"Ai đứng sau chuyện này?"

"Còn chưa rõ. Nhưng anh nghi ngờ có người cố tình phá hoại"

Anh đáp, ánh mắt dừng lại trên tôi trong vài giây.

"Có thể là kẻ đã giúp bố mẹ nuôi của em trốn thoát"

Tôi giữ nét mặt bình thản, không để lộ bất kỳ điều gì.

"Anh nghi ngờ em?"

"Không"

Anh nói, lắc đầu.

"Nhưng nếu em biết điều gì, em nên nói ra"

"Em chẳng biết gì cả"

Tôi đáp, giọng chắc nịch.



"Nếu anh nghĩ có kẻ nào đó đứng sau, thì hãy tìm hắn, chứ đừng phí thời gian hỏi em"

Bách Điền không nói gì thêm, chỉ tiếp tục với tập hồ sơ trước mặt. Nhưng tôi biết, anh vẫn đang quan sát từng cử chỉ, từng lời nói của tôi.

•.•

Buổi tối hôm đó, khi Bách Điền ra ngoài, tôi nhận được một tin nhắn lạ. Số điện thoại không quen thuộc, nhưng nội dung lại khiến tôi đứng hình:

"Nếu cô không muốn mất tất cả, hãy dừng lại trước khi quá muộn" (2)

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đầu óc quay cuồng. Ai lại dám gửi cho tôi tin nhắn này? Là Minh Phong? Hay ai khác?

Tôi xóa tin nhắn ngay lập tức, nhưng cảm giác bất an không chịu biến mất. Có vẻ như ai đó đang cố tình nhắm vào tôi, và tôi không thể để hắn phá hỏng mọi thứ.

Những ngày tiếp theo, mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Công ty của Bách Điền liên tiếp gặp thất bại, các khoản đầu tư bị hủy bỏ, cổ đông dần rút vốn. Anh trở nên trầm lặng hơn, thậm chí còn ít nói chuyện với tôi. (3°

Một tối nọ, khi tôi đang ngồi trong phòng ngủ, ánh đèn trong phòng làm việc của anh vẫn sáng. Tôi lén bước đến trước cửa, nhìn qua khe hở. Bách Điền đang ngồi đó, đầu tựa vào tay, vẻ mặt mệt mỏi hơn bao giờ hết.

"Em còn đứng đó? Không định vào sao?"

Giọng anh vang lên bất ngờ khiến tôi giật mình.

Tôi đẩy cửa bước vào, cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên.

"Anh không ngủ à?"

"Chưa được"

Anh đáp, không nhìn tôi.

"Có quá nhiều thứ anh cần giải quyết"

"Công ty gặp vấn đề lớn đến vậy sao?"

Tôi hỏi, bước lại gần.

Anh gật đầu, nhưng không nói gì thêm. Tôi ngồi xuống bên cạnh, cảm nhận được sự lạnh lẽo trong bầu không khí giữa hai chúng tôi.

"Anh nghĩ ai là kẻ đứng sau chuyện này?"

Tôi hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.

"Anh không biết"

Anh đáp, cuối cùng quay sang nhìn tôi.

"Nhưng anh hy vọng đó không phải là em" (3°)

Tôi khẽ cười, ánh mắt bình thản.



"Anh đang nghi ngờ em thật sao?"

"Không"

Anh đáp, giọng điềm tĩnh.

"Nhưng nếu em có liên quan, anh muốn em dừng lại ngay. Anh không muốn cả hai chúng ta rơi vào cảnh không lối thoát"

Tôi không đáp, chỉ im lặng nhìn anh. Trong lòng, tôi hiểu rằng mọi chuyện đang vượt khỏi tầm kiểm soát của mình. Nhưng tôi cũng không thế dừng lại, ít nhất là chưa thế.

•••

Sáng hôm sau, khi tôi bước xuống cầu thang, tôi bắt gặp Minh Phong đứng trước cửa. Hắn nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh như thường lệ.

"Cô định đứng đó mãi sao?"

Hắn hỏi, giọng đầy mỉa mai.

Tôi bước đến, giữ vẻ mặt bình tĩnh.

"Anh đến đây làm gì?"

"Hỏi thăm tình hình"

Hắn đáp, nụ cười nhạt thoáng qua trên môi.

"Nghe nói công ty của Hứa tổng đang gặp rắc rối lớn. Tôi nghĩ có thể cô sẽ cần một chút... giúp đỡ"

"Anh muốn gì?"

Tôi hỏi, giọng lạnh lùng.

"Không phải tôi muốn gì"

Hăn đáp.

"Mà là cô muốn gì. Nếu cô muốn mọi chuyện êm đẹp, có lẽ cô nên cân nhắc hợp tác với tôi"

"Tôi không cần"

Tôi nói, ánh mắt đầy kiêu ngạo.

"Tôi có thể tự lo liệu"

Minh Phong khẽ cười, như thể hắn đã đoán trước được câu trả lời của tôi.

"Được thôi. Nhưng hãy nhớ, cô không thể giữ mọi thứ mãi trong tay mình. Sẽ đến lúc cô phải lựa chọn: bảo vệ bản thân hay mọi thứ xung quanh mình"

Hắn quay người bước đi, để lại tôi đứng đó với hàng loạt suy nghĩ rối bời trong đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.