🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Những ngày sau tin tức bố mẹ nuôi trốn thoát, tôi vẫn không thể ngừng suy nghĩ. Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng, như một cơn gió lạnh vô hình thổi qua. Dù bề ngoài tôi vẫn giữ thái độ bình thản, nhưng trong tâm trí, hàng loạt câu hỏi không ngừng hiện lên. Ai là kẻ dám đối đầu với tôi? Ai đã giúp họ? Và mục đích thật sự của hắn là gì? (4

Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng rực rỡ tràn qua cửa sổ phòng khách, chiếu sáng mọi ngóc ngách trong căn biệt thự sang trọng mà tôi và Bách Điền đang sống. Anh ngồi trên ghế sô pha, tay cầm ly rượu vang đỏ, ánh mắt nhìn xa xăm. Còn tôi, đứng bên cửa sổ, khẽ nhấp một ngụm trà nóng.

"Em nghĩ sao về chuyện này?"

Anh đột nhiên lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng.

Tôi quay lại nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy tự tin.

"Anh nghĩ em nên sợ à?"

Bách Điền nhếch môi, nở một nụ cười nửa miệng.

"Không, nhưng em nên cẩn thận hơn. Chuyện này không đơn giản như vẻ bề ngoài. Kẻ đứng sau chắc chắn không phải hạng tầm thường"

(3|

"Anh lo cho em sao?"

Tôi cười nhạt, bước đến ngồi xuống đối diện anh.

"Lo?"

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh như dao.

"Không, anh chỉ không muốn kế hoạch của chúng ta bị phá hỏng bởi một kẻ ngốc nào đó. Mọi thứ đã đi đúng hướng, và anh sẽ không để bất kỳ ai phá vỡ nó" (3)

Tôi im lặng, ánh mắt dừng lại nơi ly rượu trong tay anh. Những giọt rượu đỏ sóng sánh như máu, phản chiếu ánh sáng mặt trời. Tôi hiểu ý anh, và cũng đồng tình với điều đó. Chúng tôi không thể để bất kỳ điều gì ngoài ý muốn xảy ra.

"Em đã đến nơi đó rồi"

Tôi nói, giọng điểm tĩnh.

"Không có bất kỳ manh mối nào. Căn nhà hoang ấy chỉ còn lại sự trống rồng. Nhưng em biết chắc chắn có người đã sắp đặt mọi thứ"

"Em có nghi ngờ ai không?

Anh hỏi, ánh mắt không rời khỏi tôi.

Tôi khẽ cười, một nụ cười đầy ẩn ý.

"Minh Phong"

Tên hắn vừa thoát ra khỏi môi tôi, ánh mắt của Bách Điền liền tối sầm lại.

"Minh Phong?"



"Chỉ là một suy đoán"

Tôi nói tiếp.

"Hắn có vẻ là người duy nhất có đủ lý do để làm chuyện này. Nhưng em chưa có bằng chứng"

"Em nên nhớ, nếu đó thật sự là hắn, em phải dứt khoát. Anh không thích những mối quan hệ lằng nhằng"

Anh nói, giọng đầy cảnh cáo.

Tôi nhếch môi, ánh mắt đối diện anh không hề nao núng.

"Em biết rõ mình đang làm gì. Anh không cần phải nhắc"

Bách Điền không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu. Nhưng tôi biết, anh đang cân nhắc điều gì đó. Mỗi khi anh im lặng như vậy, tôi lại cảm thấy áp lực từ sự hiện diện của anh.

Vài ngày sau, khi mặt trời vừa lặn, tôi quyết định quay lại căn nhà hoang một lần nữa. Không nói với Bách Điền, tôi lái xe một mình đến đó. Căn nhà giữa rừng vẫn mang vẻ u ám như lần trước. Những tấm gỗ mục nát, mùi ẩm mốc và bóng tối bao trùm khiến nơi đây như một ngôi mộ sống.

Tôi bước vào, ánh đèn pin chiếu sáng từng góc tường. Dưới nền đất, vẫn là những dây xích cũ bị cắt rời. Không một dấu vết cụ thể. Nhưng lần này, tôi cảm nhận được điều gì đó khác biệt.

"Cô đang tìm gì ở đây?"

Giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau khiến tôi giật mình quay lại. Minh Phong đứng đó, ánh mắt sắc bén nhìn tôi như thể hắn đã biết tôi sẽ đến đây. C

"Tại sao anh ở đây?"

Tôi hỏi, giọng không che giấu sự phòng thủ.

"Có lẽ cô nên trả lời câu hỏi của tôi trước"

Hắn đáp, bước tới gần hơn.

"Cô đến đây để tìm gì? Hay đúng hơn, cô muốn che giấu điều gì?"

Tôi không trả lời ngay, chỉ đứng đó nhìn hắn. Ánh mắt hắn không giống như lần cuối chúng tôi gặp nhau. Nó đẩy sự kiên quyết và dò xét.

"Anh nghĩ tôi che giấu gì?"

Tôi nhếch môi, thách thức hắn.

"Bố mẹ nuôi của cô đã trốn thoát. Đừng nói với tôi rằng cô không liên quan gì đến chuyện này"

Hắn nói, giọng trầm thấp nhưng đầy uy lực.

"Tôi là nạn nhân, không phải kẻ chủ mưu" 1



Tôi đáp, giọng đều đều.

"Họ trốn thoát là điều tôi không mong muốn nhất"

"Cô nghĩ tôi sẽ tin điều đó sao?"

Minh Phong nhíu mày, tiền thêm một bước.

"Cô không giống kiểu người dễ bị động như vậy. Tôi biết cô, và tôi biết cô luôn nắm mọi thứ trong lòng bàn tay"

"Thế anh nghĩ tôi đang làm gì?"

Tôi hỏi ngược lại, ánh mắt đầy thách thức.

"Có lẽ cô đang tìm cách dọn dẹp hậu quả của mình" 43

Hắn đáp, giọng sắc lạnh.

"Nhưng tôi sẽ không để cô làm vậy. Tôi sẽ tìm ra sự thật"

Tôi cười nhạt, bước tới gần hắn.

"Minh Phong, anh quá ngây thơ rồi. Anh nghĩ rằng mình có thể chống lại tôi sao? Anh không biết tôi đã đi bao xa để đạt được những gì mình có ngày hôm nay. Đừng can thiệp vào, nếu không..."

"Cô sẽ làm gì?"

Hắn cắt ngang, ánh mắt như muốn xuyên thấu tôi.

"Giết tôi? Như cách cô đã làm với Cẩn Huyên?"

Tôi không đáp, chỉ giữ ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. Bầu không khí trở nên căng thăng, như thế bất kỳ ai trong chúng tôi cũng có thế hành động vào lúc này.

"Cô không thể che giấu mãi được"

Minh Phong nói, cuối cùng phá vỡ sự im lặng.

"Sự thật sẽ lộ ra, và khi điều đó xảy ra, cô sẽ không còn nơi nào để trốn"

"Vậy thì anh cứ chờ xem" (2°

Tôi nói, giọng đầy thách thức.

"Xem tôi làm cách nào để biến mọi thứ theo ý mình"

Hắn không nói thêm, chỉ nhìn tôi một lúc rồi quay người bước đi. Tôi đứng đó, ánh mắt theo dõi bóng lưng hắn khuất dần trong bóng tối. Một cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng, nhưng tôi gạt nó đi.

Tôi sẽ không để ai cản đường mình, kể cả Minh Phong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.