Những ngày tháng bình lặng trôi qua, tôi sống bên Bách Điền như thể mọi thứ trên thế gian này đều đang trong tầm kiểm soát của mình. Những buổi sáng thức dậy với ánh nắng nhẹ len qua rèm cửa, những bữa tối xa hoa dưới ánh đèn chùm lộng lẫy, tất cả như thể báo hiệu rằng cuộc sống tôi đã đạt được sự viên mãn. Nhưng tôi biết, yên bình này chỉ là lớp vỏ bọc tạm thời. Mọi thứ rồi sẽ thay đổi, và tôi luôn sẵn sàng đối diện.
Cẩn Huyên vẫn nằm trong bệnh viện, từng ngày trôi qua đều như đang kéo cậu ta gần hơn đến cái kết không thể tránh khi. Thi thảng, tôi lại nghĩ đn cu t. Khng phi ì lolng hay thưng xót, mà là vì sự thi mãn khi biết rằng tôi đã chiến thắng. Cậu ta đang dần lụi tàn, và tôi thì vẫn đứng đây, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nhưng dù thế, tôi không thể phủ nhận một điều: bóng dáng của Minh Phong trong lần cuối cùng tôi gặp hắn vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí tôi. Ánh mắt đầy thất vọng của hắn làm tôi đôi lúc cảm thấy... bất an.
Ngày hôm đó, trời trong xanh, nắng nhẹ rọi xuống như phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng ấm áp. Tôi ngồi trong phòng khách, tự thưởng cho mình một tách trà hoa hồng. Tất cả đều bình yên, cho đến khi Bách Điền bước vào, ánh mắt anh lóe lên một tia nghiêm trọng.
"Em biết chuyện gì chưa?"
Anh ngồi xuống đối diện tôi, giọng anh trầm nhưng lại mang theo sự nặng nề.
Tôi đặt tách trà xuống bàn, khẽ nghiêng đầu nhìn anh.
"Chuyện gì?"
"Bố mẹ nuôi của em"
Anh nói, mắt không rời khỏi tôi, như đang tìm kiếm phản ứng.
"Họ đã trốn thoát"
Tôi giật mình. Lời anh nói như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi. Trốn thoát? Sao có thể? Tôi đã đích thân đảm bảo rằng nơi giam giữ họ là bất khả xâm phạm. Làm sao họ có thế thoát ra được?
Tôi cố giữ bình tĩnh, giấu đi sự bối rối trong ánh mắt mình.
"Anh nói gì vậy? Họ làm sao có thể trốn thoát được chứ?"
"Tin tức vừa đến sáng nay"
Bách Điền trả lời, ánh mắt anh sắc như dao.
"Người của anh đã xác nhận. Không phải ngẫu nhiên mà họ có thể thoát ra. Có người đã giúp họ"
Tôi siết chặt tay. Lòng tôi rối bời, nhưng tôi không để lộ ra ngoài.
"Al?"
Tôi hỏi, giọng lạnh lùng.
"Ai đủ gan để làm chuyện đó?"
"Anh đang cho điều tra"
Bách Điền nói, giọng anh vẫn đều đều nhưng tôi có thể nhận ra sự tức giận trong đó.
"Nhưng em cũng nên cẩn thận. Việc này chắc chắn không đơn giản. Có thể người đó không chỉ muốn cứu họ, mà còn muốn nhắm đến em"
Tôi cười nhạt, cố gắng tỏ ra ung dung.
"Nhắm đến em? Chắc anh đùa. Em không sợ đâu, anh biết mà"
"Em không nên chủ quan"
Anh nói, giọng trở nên nghiêm nghị hơn.
"Chúng ta không biết kẻ đứng sau chuyện này là ai. Nhưng một điều chắc chắn: nếu hắn dám đối đầu với em, thì hắn không phải người bình thường"
Tôi nhìn anh, đôi mắt anh hiện rõ sự lo lắng. Tôi biết anh đang lo cho tôi, nhưng điều đó chỉ khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn. Tôi không cần ai lo lắng cho mình. Tôi đã tự mình bước qua bao nhiêu khó khăn, và tôi sẽ không để bất kỳ ai làm lung lay sự tự tin của mình.
"Anh yên tâm"
Tôi nói, đứng dậy.
"Em sẽ tự mình xử lý chuyện này. Dù là ai, em sẽ tìm ra hắn và đảm bảo rằng hắn sẽ phải trả giá"
Những ngày sau đó, tôi không thể ngừng suy nghĩ về chuyện này. Ai có thể dám đứng ra giúp bố mẹ nuôi tôi? Ai đủ can đảm để chống lại tôi và Bách Điền? Tôi bắt đầu nghĩ đến những người có thể có liên quan. Minh Phong chợt hiện lên trong tâm trí tôi, nhưng tôi lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó. Hắn không thể nào làm chuyện này. Dù hắn có thất vọng về tôi, nhưng tôi biết, Minh Phong không phải kiếu người hành động sau lưng.
Nhưng nếu không phải hắn, thì còn ai? (°
Tôi quyết định đi kiểm tra nơi giam giữ bố mẹ nuôi một lần nữa. Căn nhà hoang giữa khu rừng vắng vẻ vẫn mang vẻ u ám như ngày đầu tiên. Cánh cửa bị phá, dây xích nằm vương vãi trên nền đất. Rõ ràng, có người đã sắp xếp mọi thứ. Tôi bước vào, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp người. Không có dấu vết nào cụ thể để lại, chỉ có sự trống rỗng bao trùm không gian.
Bách Điền đứng bên cạnh tôi, im lặng. Anh cũng đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng không nói ra. Tôi biết, anh cũng như tôi, không thích bị mất kiểm soát trong bất kỳ tình huống nào.
"Chúng ta sẽ tìm ra kẻ đã làm chuyện này"
Anh nói, phá vỡ sự im lặng.
"Và khi tìm được, hắn sẽ không còn cơ hội sống sót"
Tôi gật đầu, nhưng trong lòng tôi vẫn không yên. Có điều gì đó không đúng, một cảm giác như thể mọi thứ đang dần thoát khỏi tầm tay tôi. Nhưng tôi không thể để điều đó xảy ra. Tôi sẽ tìm ra kẻ đứng sau chuyện này, và tôi sẽ cho hắn thấy, không ai có thể đối đầu với tôi mà không phải trả giá.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]