Sau một hồi khiêu khích Cẩn Huyên, tôi rời khỏi phòng bệnh, đứng giữa hành lang bệnh viện im ắng, những bước chân của tôi chợt dừng lại, không phải vì sự mệt mỏi hay vì cảm xúc gì đặc biệt, mà vì một bóng hình xuất hiện bất ngờ phía cuối hành lang. Tôi không cần phải nhìn kỹ, chỉ cần cảm nhận sự hiện diện của người đó là đủ để biết ai đang đến.
Là Minh Phong.
Hắn xuất hiện, đứng trước mặt tôi, mắt không rời khỏi tôi một giây. Hắn nhìn tôi như thể đang tìm kiếm một câu trả lời mà tôi không có. Câu hỏi đầu tiên hắn hỏi tôi lại càng khiến tôi cảm thấy khó chịu.
"Cô làm gì ở đây?"
Giọng hắn trầm, lạnh lùng, nhưng không khó để tôi nhận ra sự bất ngờ trong đó.
Tôi không trả lời ngay mà chỉ đứng nhìn hắn, im lặng. Không phải tôi không có lý do để đến đây, nhưng trong phút chốc này, tôi không cảm thấy cần phải giải thích. Minh Phong không phải người tôi cần phải giải thích. Đúng hơn, hắn là người tôi không muốn cho biết quá nhiều về bản thân, về những gì tôi đang làm.
"Tôi đến thăm Cẩn Huyên"
Tôi nói, giọng bình thản, nhưng cũng đầy mỉa mai.
"Tôi biết cậu ta bị ngộ độc, đang sắp chết rồi. Tôi chỉ muốn nhìn thấy cậu ta đau đớn, nhìn thấy cậu ta trong tình trạng yếu đuối nhất"
Minh Phong vẫn đứng đó, ánh mắt không thay đổi. Hắn vẫn nhìn tôi như thể muốn hiểu rõ hơn về những gì đang diễn ra trong tâm trí tôi. Một lúc sau, hắn bước lại gần tôi, không nói một lời nào, chỉ là khoảng không gian giữa chúng tôi càng lúc càng trở nên căng thẳng. Tôi không tránh khỏi sự lạnh lẽo tỏa ra từ hắn, nhưng tôi cũng không cảm thấy sợ hãi. Thực ra, tôi đã quen với cảm giác này, quen với sự lạnh lùng của hắn, và thậm chí còn thích nó.
Hắn ngừng lại trước mặt tôi, ánh mắt vẫn không rời, như thể đang cố gắng thấu hiểu những suy nghĩ đen tối đang chạy trong đầu tôi. Cảm giác khó chịu trong tôi dâng lên, nhưng tôi cố kiềm chế.
"Cô không cảm thấy mình đã đi quá xa rồi sao?"
Minh Phong hỏi, giọng hắn không còn bình tĩnh như lúc trước. Có gì đó đã thay đổi trong hắn, không chỉ là sự ngạc nhiên, mà là sự thất vọng.
Tôi không trả lời ngay, mà chỉ nhìn vào mắt hắn. Một cảm giác như thể chúng tôi đang đứng ở hai thế giới khác nhau, không thể giao tiếp, không thể hiểu nhau. Tôi có thể cảm nhận được sự bối rối trong ánh mắt hắn, nhưng không cảm thấy chút xíu hối hận nào trong lòng mình.
"Hối hận?"
Tôi khẽ cười, một nụ cười mỉa mai.
"Vì cái gì chứ? Vì tôi không để cậu ta sống an yên đến khi kết thúc cuộc đời mình? Không, tôi không hối hận. Cậu ta không xứng đáng có sự tha thứ. Cậu ta là một kẻ ích kỷ, luôn tìm cách hãm hại tôi. Và tôi không thể để những kẻ như vậy sống yên ổn"
Minh Phong lại bước một bước gần hơn, gần như chúng tôi chỉ cách nhau vài bước chân. Hắn nhìn tôi, đôi mắt đầy sự bất mãn, nhưng cũng đầy sự lo lắng. Lần đầu tiên sau bao lâu, tôi thấy hắn thật sự không hiểu tôi, không thế hiếu tôi.
"Cô thật sự nghĩ mình đang làm đúng à?"
Minh Phong nói, giọng hắn như vỡ ra từng chút một.
"Cô thật sự nghĩ việc này sẽ mang lại điều gì tốt đẹp cho cô, cho những người xung quanh cô không?"
Tôi không trả lời ngay, mà lặng lẽ nhìn vào hắn. Tôi biết hắn đang lo lắng cho tôi, nhưng tôi không cần hắn lo. Tôi không cần sự thương hại của ai cả. Cái mà tôi cần là quyền lực, là sự kiểm soát tất cả những gì tôi muốn.
"Cậu ta không xứng đáng có được bất kỳ sự thương hại nào" (1
Tôi nói, giọng tôi lạnh lùng, đầy quyết đoán.
"Nếu cậu ta phải trả giá cho những gì đã làm với tôi, thì tôi sẽ không tha thứ. Không ai có thể dễ dàng đùa giỡn với tôi rồi sống yên ổn. Không bao giờ"
Minh Phong hít một hơi dài, mắt hắn nhìn vào tôi như thể đang cố gắng tìm kiếm một chút nhân tính trong tôi.
Nhưng tôi biết, hắn sẽ không tìm thấy gì cả. Tôi đã làm mọi thứ để trở thành người mà tôi là hôm nay, và tôi sẽ không dừng lại.
"Cô không cảm thấy mình đã quá lạnh lùng, quá tàn nhẫn sao?"
Minh Phong hỏi, giọng hắn thấp, như thể muốn thử sức chịu đựng của tôi.
"Lạnh lùng? Tàn nhẫn?"
Tôi cười nhạt, không hề tỏ ra có chút hối hận.
"Đó là cách duy nhất để sống trong thế giới này. Nếu tôi không lạnh lùng, nếu tôi không tàn nhẫn, tôi sẽ bị ăn sống bởi những kẻ khác. Đó là quy luật của cuộc sống này, Minh Phong. Anh nên hiểu điều đó"
Hắn nhìn tôi một lúc lâu, ánh mắt hắn không thể che giấu sự thất vọng. Nhưng tôi chẳng hề cảm thấy gì, chỉ một sự trống rỗng trong lòng. Tôi đã quá quen với cảm giác này, và thậm chí, tôi còn thích nó.
"Cô thật sự không hiểu sao?"
Minh Phong lắc đầu, giọng hắn nặng nề.
"Tôi không thể hiểu được cô nữa"
Tôi mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không có chút ấm áp nào.
"Anh không cần phải hiểu tôi. Anh cũng không thể thay đổi được tôi. Tôi là người tôi muốn, và sẽ luôn như vậy"
Minh Phong đứng đó, im lặng một lúc lâu. Tôi biết hắn đang suy nghĩ, đang cố gắng tìm cách để thuyết phục tôi.
Nhưng tôi cũng biết, mọi lời nói của hắn đều vô nghĩa đối với tôi lúc này. Tôi đã quyết định rồi. Và không ai có thể thay đối điều đó.
Cuối cùng, hắn quay đi, không nói thêm lời nào. Tôi nhìn theo bóng hắn khuất dần trong hành lang, cảm thấy một phần trong tôi như đã vỡ vụn, nhưng cũng đồng thời cảm thấy tự do. Cuộc sống của tôi giờ đây chỉ còn lại những quyết định của bản thân, và tôi sẽ không để bất kỳ ai làm tôi thay đổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]