Bệnh viện vẫn yên lặng như mọi khi, những bóng người vội vã qua lại, nhưng trong căn phòng bệnh nơi Cẩn Huyên đang nằm, không khí lại nặng nề, nặng đến mức tôi cảm nhận được từng nhịp thở của mình. Tôi không cảm thấy tiếc nuối, không cảm thấy xót thương. Tôi chỉ cảm thấy mình đang kiểm soát tất cả, như một con rối điều khiển trò chơi này. Và Bách Điền đứng bên tôi, như một người đồng hành không bao giờ rời bỏ, cùng tôi dạo chơi trên những tàn tích của những người đã từng là bạn.
Cẩn Huyên vẫn nằm đó, trên giường bệnh, cơ thể gầy guộc, xanh xao, như một bóng ma yếu ớt. Khi tôi bước vào, cậu cố gắng ngồi dậy, nhưng không thể, đôi tay run rẩy, sắc mặt sưng húp vì thuốc. Tôi bước lại gần cậu, không có chút động lòng. Cậu ngẩng lên, nhìn tôi với ánh mắt vừa lo sợ vừa đầy hy vọng, như thể mong tôi sẽ là người cứu cậu. Nhưng, tôi chỉ muốn nhìn thấy cậu sụp đổ, nhìn thấy ánh mắt đó tan vỡ dưới sự lạnh lùng của tôi. (8)
"Bị ốm rồi à?"
Tôi cười nhạt, giọng tôi đầy mỉa mai.
"Cậu nghĩ tôi sẽ đến để làm bạn với cậu sao?"
Cẩn Huyên không nói gì, chỉ nhìn tôi như một đứa trẻ vô tội. Cậu biết, tất cả những gì tôi làm đều có mục đích. Nhưng cậu không thể đoán được, mục đích của tôi là gì. Mọi thứ đã quá rõ ràng, tôi không cần phải giải thích thêm.
"Cậu biết không?"
Tôi tiếp tục, bước đến gần cô ấy hơn.
"Cậukhông đáng để tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-toi-la-ke-phan-dien/3739151/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.