Mọi thứ đã xong. Tôi đã có những gì mình cần, và giờ là lúc rời đi, để lại đằng sau những kỷ niệm và những lời giả dối. (5)
Bách Điền đứng im lặng sau lưng tôi, không nói gì. Ánh mắt anh luôn theo dõi tôi, như một bóng ma lặng lẽ. Tôi không cần hỏi anh điều gì, tôi biết anh hiểu rõ những gì tôi đã làm, và điều quan trọng hơn, anh cũng biết rằng tôi sẽ không quay lại.
Chúng tôi bước ra khỏi ngôi nhà hoang, và không khí ngoài trời đêm lạnh lẽo như một lời nhắc nhở rằng mọi chuyện đã kết thúc. Cảm giác chiến thắng trong tôi không còn trọn vẹn. Dù sao, tôi vẫn không thể phủ nhận rằng, một phần trong tôi cũng cảm thấy trống vắng. Có phải tôi đã quá tàn nhẫn không?
Bách Điền im lặng đi cạnh tôi, không nói gì. Tôi nhìn anh, cảm giác tự do đến lạ kỳ.
"Anh không hỏi em sao?"
Tôi khẽ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Anh nhìn tôi một lúc, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
"Em muốn làm gì, đó là quyền của em. Anh không có quyền ngăn cản"
Tôi mỉm cười nhạt, mặc dù trong lòng không hề có chút hài lòng nào với câu trả lời đó. Nhưng dù sao, tôi cũng biết anh sẽ không can thiệp vào quyết định của tôi. Bách Điền không phải người dễ dàng bị lay chuyển, và anh cũng biết rõ tôi. Điều đó khiến tôi có phần yên tâm. Không ai có thể ngăn cản tôi được nữa. Tôi đã quyết định rồi, và chẳng ai có thể thay đổi được điều đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-toi-la-ke-phan-dien/3739150/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.