🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mẹ nuôi ngước lên nhìn tôi, giọng bà run rẩy, như muốn tìm một chút lòng trắc ẩn còn sót lại trong tôi.

"Nhã... tại sao con lại làm như vậy? Chúng ta đã làm gì sai mà con đối xử với chúng ta thế này?"

"Sai à?"

Tôi nhấn mạnh, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chăm vào bà.

"Sai lầm duy nhất của hai người là tin tưởng tôi. Tin rằng tôi sẽ ngoan ngoãn, sẽ cảm động vì cái thứ tình thương giả tạo mà hai người mang lại" 4'

"Chúng ta đã nuôi con, yêu thương con như con ruột!"

Bố nuôi hét lên, giọng ông khản đặc, đôi mắt ánh lên sự phẫn nộ.

"Con nói đi, tại sao lại làm thế này? Chúng ta không đáng bị đối xử như vậy!"

Tôi nhếch môi, tiến thêm một bước về phía họ.

"Chúng ta luôn mong con hạnh phúc..."

Mẹ nuôi nghẹn ngào nói, giọng bà run rẩy đến mức gần như không thành tiếng.

Tôi bật cười, tiếng cười lạnh lẽo đến mức khiến không khí trong phòng như ngưng đọng lại.

"Nhưng chẳng phải bây giờ không có hai người, tôi vẫn đang hạnh phúc sao?" (6°

Bố nuôi chỉ thẳng tay vào tôi, giọng ông gằn lên đầy tức giận.

"Thanh Nhã, dừng lại đi! Đừng tiếp tục làm những điều điên rồ nữa! Con đang tự đẩy mình vào con đường không có lối về!"' (6°

Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn họ bằng ánh mắt khinh bỉ.

"Con đường không có lối về? Nếu đã bước vào con đường này, tôi chẳng cần lối về nào cả. Hai người nghĩ rằng tôi sẽ dừng lại sao? Không đâu. Mọi thứ, tất cả những gì hai người có, giờ đều thuộc về tôi. Tôi đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi" (3°

Họ nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng. Nhưng tôi không cảm thấy gì ngoài sự thỏa mãn. Trong khoảnh khắc ấy, tôi biết rằng mình đã thắng. Tôi đã chiếm đoạt được tất cả, không phải bằng sự thương hại hay lòng biết ơn, mà bằng chính sự lạnh lùng và tàn nhẫn mà họ đã vô tình dạy cho tôi.



"Bố mẹ nuôi, không phải hai người luôn tự hào mình là người tốt, là hình mẫu đạo đức sao?"

Tôi cất giọng đều đều như đang kể chuyện phiếm.

"Thế mà con gái cưng của hai người, Cẩn Huyên, giờ đây đang nằm viện, hấp hối từng ngày. Hai người có muốn nghe tin này không?"

Mẹ nuôi sững lại, ánh mắt bà hiện lên sự bàng hoàng.

"Cẩn Huyên... nó bị làm sao? Ai đã làm gì con bé?"

Tôi bật cười khẩy, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào bà.

"Ai làm gì ư? Bà nghĩ ai có khả năng làm gì được cậu ta chứ? Cô con gái vàng ngọc mà hai người luôn nâng niu, luôn bảo vệ mọi giá. Thật nực cười"

Bố nuôi đứng bật dậy, gương mặt ông đỏ bừng vì tức giận.

"Thanh Nhã! Cô đang nói cái gì? Con bé làm gì sai mà cô lại... lại..."

"Con bé làm gì sai?"

Tôi nghiêng đầu, làm bộ như suy nghĩ.

"Không, cậu ta chẳng làm gì sai cả. Chỉ là, tôi thấy cậu ta quá may mắn. Được yêu thương, được bảo vệ, được hưởng tất cả những gì tốt đẹp nhất. Còn tôi? Tôi chẳng có gì. Thế thì công bằng chú?" (3)

"THANH NHÃ! Con điên rồi sao? Chúng ta đã nuôi nấng con, đã dành cho con tất cả những gì tốt nhất mà chúng ta có thế!"

Mẹ nuôi hét lên, giọng bà vỡ òa trong sự phẫn nộ và đau đớn.

"Cẩn Huyên đang ở đâu? Chúng ta phải gặp con bé ngay!"

Bố nuôi lớn tiếng, ánh mắt ông như tóe lửa.

Tôi nhún vai, vẻ mặt thản nhiên.

"Ớ đâu à? À, cậu ta đang nằm viện, cố gắng giành giật từng hơi thở cuối cùng. Nhưng có lẽ... không lâu nữa đâu.

Tôi nghĩ là cậu ta chẳng qua khỏi được đâu. Hai người nên chuẩn bị tinh thần đi'



"THANH NHÃ"

Mẹ nuôi hét lên, nước mắt bà tuôn trào.

"Con làm sao lại có thể độc ác như thế? Dù gì chúng ta cũng là gia đình cơ mà!"

Tôi nhíu mày, nhìn bà với vẻ châm chọc.

"Gia đình? Hai người nghĩ rằng tôi coi hai người là gia đình sao? Hai người chỉ là những con rối trong trò chơi của tôi mà thôi. À mà... tôi không chắc hai người sẽ muốn gặp lại cậu ta đâu. Nhìn thấy ánh mắt trách móc của cậu ta trước khi chết, chắc hẳn sẽ đau lòng lắm nhỉ?"' (5°

Bố nuôi siết chặt tay thành nắm đấm, cả cơ thể ông run lên vì tức giận.

"Cô... cô thực sự không còn nhân tính nữa rồi, Thanh Nhã. Con bé là chị em với cô, là người mà cô phải bảo vệ, chứ không phải là kẻ hủy hoại nó!"

"Chị em? Bảo vệ?"

Tôi nhếch môi cười khấy, giọng nói lạnh lùng.

"Cậu ta chưa bao giờ là chị em với tôi. Nếu có, thì tôi chính là người phải chịu tất cả những đau khổ mà cậu ta gây ra. Thế thì tại sao tôi không có quyền lấy lại những gì mình xứng đáng?"

Mẹ nuôi gào lên, đôi mắt bà đỏ hoe.

"Con sẽ không bao giờ được tha thứ, Thanh Nhã! Những gì con làm sẽ quay lại ám ảnh con!"

Tôi chỉ nhún vai, đôi môi vẫn giữ nụ cười lạnh nhạt.

"Có thể. Nhưng đến lúc đó, tôi sẽ giàu có, hạnh phúc, và chẳng còn ai dám đứng lên chống lại tôi. Cẩn Huyên đã sụp đổ. Hai người cũng vậy. Cả cái gia đình giả dối này, cuối cùng đã kết thúc"

Tôi nhìn họ lần cuối, ánh mắt tràn đầy sự thỏa mãn trước sự bất lực và phẫn nộ của hai con người mà tôi từng gọi là bố mẹ.

"Tạm biệt. Tôi sẽ không làm phiền hai người nữa đâu. Hãy yên tâm mà sống nốt những ngày tháng cuối cùng của mình đi'

Nói rồi, tôi quay lưng bước ra khỏi căn phòng tối tăm đó, để lại phía sau tiếng nấc nghẹn của mẹ nuôi và ánh mắt căm phẫn của bố nuôi. Một nụ cười nhếch nhẹ trên môi tôi. Đúng vậy, đây chính là cảm giác của sự chiến thắng.

Tôi chẳng cần tình yêu hay sự tha thứ. Tôi chỉ cần quyền lực và sự trả thù mà tôi đã khao khát bấy lâu nay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.