Mẹ nuôi ngước lên nhìn tôi, giọng bà run rẩy, như muốn tìm một chút lòng trắc ẩn còn sót lại trong tôi.
"Nhã... tại sao con lại làm như vậy? Chúng ta đã làm gì sai mà con đối xử với chúng ta thế này?"
"Sai à?"
Tôi nhấn mạnh, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chăm vào bà.
"Sai lầm duy nhất của hai người là tin tưởng tôi. Tin rằng tôi sẽ ngoan ngoãn, sẽ cảm động vì cái thứ tình thương giả tạo mà hai người mang lại" 4'
"Chúng ta đã nuôi con, yêu thương con như con ruột!"
Bố nuôi hét lên, giọng ông khản đặc, đôi mắt ánh lên sự phẫn nộ.
"Con nói đi, tại sao lại làm thế này? Chúng ta không đáng bị đối xử như vậy!"
Tôi nhếch môi, tiến thêm một bước về phía họ.
"Chúng ta luôn mong con hạnh phúc..."
Mẹ nuôi nghẹn ngào nói, giọng bà run rẩy đến mức gần như không thành tiếng.
Tôi bật cười, tiếng cười lạnh lẽo đến mức khiến không khí trong phòng như ngưng đọng lại.
"Nhưng chẳng phải bây giờ không có hai người, tôi vẫn đang hạnh phúc sao?" (6°
Bố nuôi chỉ thẳng tay vào tôi, giọng ông gằn lên đầy tức giận.
"Thanh Nhã, dừng lại đi! Đừng tiếp tục làm những điều điên rồ nữa! Con đang tự đẩy mình vào con đường không có lối về!"' (6°
Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn họ bằng ánh mắt khinh bỉ.
"Con đường không có lối về? Nếu đã bước vào con đường này, tôi chẳng cần lối về nào cả. Hai người nghĩ rằng tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-toi-la-ke-phan-dien/3738644/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.