Bách Điền đứng yên, nhìn tôi bằng đôi mắt khó đoán, đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười mờ nhạt.
"Nếu anh đã tiết lộ mọi chuyện, thì không có lý do gì phải che giấu nữa. Đưa em đến gặp họ"
Anh bước về phía tôi, từng bước chậm rãi nhưng lại mang theo áp lực kỳ lạ, như thể đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi. Đôi mắt hắn tối lại, không còn vẻ dịu dàng giả tạo thường ngày. Khi chỉ còn cách tôi vài bước, hắn dừng lại, cúi xuống thấp hơn để nhìn thẳng vào tôi.
"Em chắc chứ?"
Anh hỏi, giọng trầm và lạnh, như muốn thăm dò phản ứng của tôi.
"Nếu gặp họ, mọi thứ sẽ không còn như em tưởng tượng. Em có thể chịu được sự thật không?"
Tôi nhếch môi cười nhạt, giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
"Anh nghĩ em yếu đuối đến vậy sao?" (49
Anh nhìn tôi thêm vài giây, rồi bật ra một tiếng cười nhỏ.
"Được thôi, nếu em muốn. Anh sẽ đưa em đi"
Tôi không trả lời, chỉ nhìn anh chờ đợi. Sau vài giây, Bách Điền rút điện thoại ra, bấm vài lần và gọi cho ai đó.
Giọng anh thấp và gọn, không nói nhiều. Sau khi cúp máy, anh quay sang tôi, đôi mắt trở nên lạnh lẽo hơn.
"Đi theo anh"
Anh không nói thêm lời nào, chỉ bước ra khỏi căn hộ, để lại tôi đứng lặng vài giây trước khi nhanh chóng bước theo. Chiếc xe đen của anh đỗ ngay bên ngoài, và tôi ngồi vào ghế phụ, cảm giác một luồng căng thẳng âm thầm lan tỏa giữa chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-toi-la-ke-phan-dien/3738643/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.