🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bách Điền đứng yên, nhìn tôi bằng đôi mắt khó đoán, đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười mờ nhạt.

"Nếu anh đã tiết lộ mọi chuyện, thì không có lý do gì phải che giấu nữa. Đưa em đến gặp họ"

Anh bước về phía tôi, từng bước chậm rãi nhưng lại mang theo áp lực kỳ lạ, như thể đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi. Đôi mắt hắn tối lại, không còn vẻ dịu dàng giả tạo thường ngày. Khi chỉ còn cách tôi vài bước, hắn dừng lại, cúi xuống thấp hơn để nhìn thẳng vào tôi.

"Em chắc chứ?"

Anh hỏi, giọng trầm và lạnh, như muốn thăm dò phản ứng của tôi.

"Nếu gặp họ, mọi thứ sẽ không còn như em tưởng tượng. Em có thể chịu được sự thật không?"

Tôi nhếch môi cười nhạt, giữ nguyên vẻ lạnh lùng.

"Anh nghĩ em yếu đuối đến vậy sao?" (49

Anh nhìn tôi thêm vài giây, rồi bật ra một tiếng cười nhỏ.

"Được thôi, nếu em muốn. Anh sẽ đưa em đi"

Tôi không trả lời, chỉ nhìn anh chờ đợi. Sau vài giây, Bách Điền rút điện thoại ra, bấm vài lần và gọi cho ai đó.

Giọng anh thấp và gọn, không nói nhiều. Sau khi cúp máy, anh quay sang tôi, đôi mắt trở nên lạnh lẽo hơn.

"Đi theo anh"

Anh không nói thêm lời nào, chỉ bước ra khỏi căn hộ, để lại tôi đứng lặng vài giây trước khi nhanh chóng bước theo. Chiếc xe đen của anh đỗ ngay bên ngoài, và tôi ngồi vào ghế phụ, cảm giác một luồng căng thẳng âm thầm lan tỏa giữa chúng tôi.



Bách Điền không nói gì trong suốt đoạn đường, nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của anh lướt qua tôi vài lần, như thể đang quan sát xem tôi sẽ phản ứng thế nào. Tôi cũng không mở miệng, tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng thì lại dậy sóng.

Chiếc xe rời khỏi trung tâm thành phố, chạy thẳng ra ngoại ô. Hai bên đường dần dần thưa thớt những tòa nhà cao tầng, thay vào đó là những cánh đồng và những hàng cây kéo dài vô tận. Càng đi xa, tôi càng cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên ngột ngạt. 43

Sau gần một giờ đồng hồ, chiếc xe dừng lại trước một ngôi biệt thự lớn nằm khuất trong khu rừng nhỏ. Bách Điền tắt máy, quay sang nhìn tôi.

"Xuống xe đi"

Tôi bước xuống, ánh mắt lướt qua tòa nhà trước mặt. Kiến trúc của nó mang vẻ cũ kỹ, với những bức tường xám phủ đầy dây leo, nhưng sự đồ sộ của nó vẫn toát lên một vẻ uy quyền khó tả.

Anh dẫn tôi vào trong mà không nói thêm lời nào. Cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, để lộ một hành lang dài đầy ánh sáng mờ nhạt từ những chiếc đèn cổ treo trên tường. Bước chân của chúng tôi vang vọng trên sàn đá, tạo nên một âm thanh lạnh lẽo.

Đến một cánh cửa ở cuối hành lang, anh dừng lại, tay đặt lên nắm cửa nhưng không vội mở. Anh quay đầu nhìn tôi, đôi mắt sắc bén như muốn khắc sâu vào tâm trí tôi.

"Đây là nơi họ đang ở. Nhưng trước khi vào, anh muốn em nhớ một điều"

Tôi nhướn mày, giữ nguyên vẻ điềm tĩnh.

"Điều gì?"

"Đừng quên, em đã chọn bước vào thế giới của anh. Một khi cánh cửa này mở ra, sẽ không còn đường quay lại"

Lời anh như một lời cảnh báo, nhưng cũng giống như một thử thách. Tôi nhếch môi cười nhạt.

"Anh nghĩ em sợ sao?"

Không chần chừ thêm, anh đẩy cửa bước vào.

Khi cánh cửa được mở ra, ánh sáng từ hành lang hắt vào căn phòng tối mờ, để lộ hình dáng tiều tụy của hai người đang co rúm trên chiếc ghế gỗ ở giữa phòng không ai khác chính là bố mẹ nuôi của tôi. (



Họ trông thật thảm hại, hoàn toàn khác xa với hình ảnh quyền uy, kiêu ngạo ngày nào. Quần áo nhăn nhúm, khuôn mặt xanh xao, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi như những kẻ đang bị săn đuổi. Nhưng điều khiến tôi chú ý nhất chính là biểu cảm của họ khi nhìn thấy Bách Điền. Ánh mắt họ lập tức chuyển từ ngạc nhiên sang hoảng loạn, cả cơ thế như đông cứng lại.

"Thanh Nhã..."

Mẹ nuôi run rẩy lên tiếng, nhưng giọng bà lạc đi, gần như thì thầm.

Tôi bước vào, đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai.

"Sao thế? Không nhận ra tôi à?"

Họ nhìn tôi, ánh mắt thoáng tia hy vọng mong manh. Nhưng khi Bách Điền bước vào ngay sau tôi, tia sáng ấy lập tức tắt ngấm. Cả hai người như bị bóng đè, ngồi gồng mình trên ghế, không dám thốt lên lời nào.

Tôi khoanh tay, đứng đối diện họ, ánh mắt sắc lạnh quét qua hai con người từng là tất cả đối với tôi.

"Tôi cứ tưởng hai người đã chết rồi chứ" đ"

Tôi nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự mỉa mai.

"Hóa ra vẫn sống, mà còn sống... thế này" (63

Mẹ nuôi cúi gằm mặt xuống, nhưng tôi vẫn kịp thấy bà run lên. Bố nuôi thì cố tỏ ra bình tĩnh hơn, nhưng bàn tay ông đang bấu chặt lấy tay ghế, đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.

"Nhã, sao con lại thành ra như vậy"

Tôi bật cười, một tiếng cười lạnh lẽo vang lên giữa không gian ngột ngạt. (

Bách Điền đứng tựa vào tường, quan sát toàn bộ cuộc đối thoại mà không nói gì. Nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của anh vẫn dán chặt vào bố mẹ nuôi của tôi, như một con thú săn mồi đang chờ đợi con mồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.