Tôi vẫn đứng đó, cảm giác lòng mình dâng trào như sóng vỗ. Sau khi cuộc tranh cãi với Bách Điền lắng xuống, một sự im lặng lạ lẫm bao trùm giữa chúng tôi. Nhưng trong lòng tôi, một câu hỏi từ lâu vẫn chưa được giải đáp. Nó cứ xoay vòng trong đầu, không thể thoát ra được.
Tôi nhìn anh, chợt cảm thấy sự nặng nề trong không khí.
"Bách Điền.."
Tôi mở lời, giọng tôi có chút run rẩy vì sợ điều mình sắp hỏi sẽ làm mọi thứ tồi tệ hơn. Nhưng tôi không thể im lặng thêm nữa. Tôi cần phải hỏi anh một điều, một điều mà tôi thắc mắc bấy lâu nay.
"Anh có biết tại sao em lại không thể quên được cái chết của bố mẹ nuôi không?" (5)
Anh ngừng lại, đôi mắt anh hơi nheo lại, không hẳn là ngạc nhiên, mà là như đã đoán trước được câu hỏi này. Anh không vội trả lời, chỉ đứng đó, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.
"Em luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Lúc đó, tất cả đều quá nhanh, quá đột ngột. Và họ... họ chẳng để lại gì, chẳng để lại dấu vết gì" (3)
Giọng tôi càng lúc càng nhỏ, nhưng trong lòng lại như vỡ tung, bao nhiêu sự bức xúc cứ thế trào ra.
"Em cảm giác... có đều gì đó không ổn. Họ rất sợ độ cao mà lại đứng chụp ảnh trên vách núi, không phải là bất thường sao?"
Bách Điền nhìn tôi một lúc lâu, không nói gì. Cảm giác trong lòng tôi như một vách đá không thể phá vỡ, nhưng khi nhìn vào anh, tôi không thể không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-toi-la-ke-phan-dien/3737406/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.