🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tôi vẫn đứng đó, cảm giác lòng mình dâng trào như sóng vỗ. Sau khi cuộc tranh cãi với Bách Điền lắng xuống, một sự im lặng lạ lẫm bao trùm giữa chúng tôi. Nhưng trong lòng tôi, một câu hỏi từ lâu vẫn chưa được giải đáp. Nó cứ xoay vòng trong đầu, không thể thoát ra được.

Tôi nhìn anh, chợt cảm thấy sự nặng nề trong không khí.

"Bách Điền.."

Tôi mở lời, giọng tôi có chút run rẩy vì sợ điều mình sắp hỏi sẽ làm mọi thứ tồi tệ hơn. Nhưng tôi không thể im lặng thêm nữa. Tôi cần phải hỏi anh một điều, một điều mà tôi thắc mắc bấy lâu nay.

"Anh có biết tại sao em lại không thể quên được cái chết của bố mẹ nuôi không?" (5)

Anh ngừng lại, đôi mắt anh hơi nheo lại, không hẳn là ngạc nhiên, mà là như đã đoán trước được câu hỏi này. Anh không vội trả lời, chỉ đứng đó, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.

"Em luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Lúc đó, tất cả đều quá nhanh, quá đột ngột. Và họ... họ chẳng để lại gì, chẳng để lại dấu vết gì" (3)

Giọng tôi càng lúc càng nhỏ, nhưng trong lòng lại như vỡ tung, bao nhiêu sự bức xúc cứ thế trào ra.

"Em cảm giác... có đều gì đó không ổn. Họ rất sợ độ cao mà lại đứng chụp ảnh trên vách núi, không phải là bất thường sao?"

Bách Điền nhìn tôi một lúc lâu, không nói gì. Cảm giác trong lòng tôi như một vách đá không thể phá vỡ, nhưng khi nhìn vào anh, tôi không thể không nghi ngờ về mọi thứ.

Cuối cùng, sau một hồi im lặng, anh lên tiếng, giọng nói lạnh lùng, nhưng có vẻ gì đó kiềm chế, như đang che giấu một bí mật nào đó.

"Em ghét họ không?"Anh hỏi, câu hỏi đơn giản nhưng lại khiến tôi có chút khó xử.

"Bách Điền, họ là bố mẹ nuôi của em và đồng thời cũng là của Cẩn Huyên - kẻ thù lớn nhất trong cuộc đời em. Tất nhiên em cũng ghét họ và... khi biết tin họ mất, anh biết em vui đến mức nào không"

"Vì sao?"

Anh hỏi, giọng dịu xuống.



"Vì từ lâu em đã muốn cướp toàn bộ tài sản của họ, Bách Điền. Nhưng em không ngờ mọi việc lại diễn ra dễ dàng đến vậy. Họ đã chết, Cẩn Huyện đang nằm viện, chỉ cần khiến cậu ta chết đi, em sẽ có tất cả nhưng.."

Tôi chập chờn.

"Em chỉ tiếc một điều rằng họ ra đi quá sớm vì lúc đẩy sắp đến ngày họ kí hợp đồng và sẽ nhận được một món tiền khổng lồ, xui thay lại không xảy ra như mong đợi. Anh biết em đã sốc đến nỗi còn tự làm mình bị thương vì vô tình làm vỡ chiếc cốc không?" (5)

Bách Điền im lặng, đôi mắt anh lại nhìn tôi một cách sâu thẳm, như thể đang suy nghĩ gì đó trong đầu. Sau một lúc, anh chậm rãi bước tới gần tôi.

"Họ không chết đâu" (6

Câu nói của anh như một cú sốc, khiến tôi suýt ngã quỵ. Tôi nhìn anh, không thể tin vào những gì vừa nghe.

"Cái gì?"

Tôi lắp bắp, không thể hiểu nổi.

"Bo

mẹ nuôi của em... họ chưa chết" (1

Anh lặp lại, giọng không chút cảm xúc.

"Cái chết của họ là một trò lừa đảo. Anh đã ngụy tạo tất cả mọi thứ, để khiến em tin rằng họ đã chết" (6)

Tôi đứng như hóa đá, không thể thốt lên lời. Những gì anh nói như một cú tát

vào mặt tôi, một sự thật mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra. Bố mẹ nuôi tôi... họ chưa chết? Tại sao lại như vậy? Vì sao anh lại nói ra điều này?

" Anh nói gì? Họ... họ vẫn còn sống sao?"



Tôi không thể tin vào tai mình, cảm giác như thế giới xung quanh sụp đổ, mọi thứ trở nên mơ hồ.

Bách Điền không trả lời ngay, chỉ nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt anh lấp lánh một cách kỳ lạ.

" Tất cả đều do anh làm" (2)

Tôi đứng đó, giữa không gian tĩnh lặng đầy nặng nề, trong lòng tôi hỗn loạn như một cơn bão không ngừng vần vũ. Tất cả những gì tôi từng nghĩ về gia đình, về những người tôi đã yêu thương, giờ đây chỉ là một trò lừa dối. Nhưng lạ thay, trong giây phút ấy, khi nhìn vào ánh mắt của Bách Điền, tôi lại cảm thấy một sự hài lòng mơ hồ, như thể mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch.

Nỗi đau, sự tổn thương, tất cả những cảm xúc ấy dường như không còn quan trọng nữa. Tôi đã không còn là một cô gái yếu đuối nữa. Tôi là một người phản diện, và đối với những người đã lừa dối tôi, tôi không cần phải cảm thấy buồn bã hay tiếc nuối.

"Cẩn Huyên cậu ta biết điều này?"

"Không, cô ta không biết, cô ta vẫn nghĩ rằng họ còn sống. Anh đã nhờ người tung tin giả rằng bố mẹ em qua đời, em sẽ trở về và thấy cô ta vẫn ung dung đi chơi với anh. Rồi em sẽ căm ghét cô ta và bộc lộ hết mọi uất ức bấy lâu nay, chỉ khi đó anh mới chắc chắn được rằng em thích anh" (1,

"Bách Điền, em không quan tâm về việc cô ta có đau buồn về cái chết của bố mẹ hay không. Em chỉ đau đớn khi thấy cô ta đi chơi với anh...

" Anh xin lỗi..."

Bách Điền nhẹ nhàng ôm chầm lấy tôi.

" Anh cứ lo em sẽ trách anh vì đã ngụy tạo cái chết giả của họ"

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng, như thể không có gì nghiêm trọng, như thể tất cả những gì xảy ra chỉ là một phần của trò chơi mà tôi đã tham gia. Nụ cười của tôi không còn mang vẻ ngây thơ hay cảm thông, mà là một sự hài lòng đầy tự mãn. Trong giây phút này, tôi không còn là cô gái bối rối trước những sự thật đau lòng, mà là một kẻ kiểm soát mọi thứ.

"Em có muốn biết họ đang ở đâu không?"

Bách Điền cất tiếng, giọng anh có vẻ như đang chờ đợi một phản ứng nào đó từ tôi.

Tôi ngước mắt nhìn anh, đôi môi vẫn giữ nụ cười lạnh nhạt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.