🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tôi bước ra khỏi quán cà phê, đầu óc vẫn còn vương vấn về những lời của Minh Phong. Dù tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác bồn chồn trong lòng không thể xua tan. Đang lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã phía sau, không cần nhìn tôi cũng biết ai là người đang đến.

"Dương Thanh Nhã"

Giọng Bách Điền vang lên, mạnh mẽ và đầy quyền lực, như một lệnh cấm. Tôi khựng lại, quay đầu và thấy anh đang đứng cách tôi vài bước, đôi mắt anh như ngọn I lửa đang cháy bùng lên, tràn đầy giận dữ.

Tôi chỉ im lặng nhìn anh, không nói lời nào. Bách Điền luôn như vậy, không bao giờ dễ dàng thể hiện cảm xúc của mình, nhưng lần này, sự giận dữ không thể che giấu được. Anh nhìn tôi chằm chằm, không nói gì, nhưng ánh mắt anh đủ để khiến tôi cảm thấy một sự uy hiếp không lời.

"Em đang làm gì vậy?" (2

Anh bước tới gần, giọng không giấu nổi sự tức giận.

"Anh ta là a?" (6)

Tôi vẫn đứng yên, nhưng trong lòng lại dậy lên những cơn sóng lăn tăn. Bách Điền không thể tha thứ cho việc tôi có mối quan hệ với người khác ngoài anh, dù chỉ là bạn bè. Tôi thừa biết điều đó, nhưng vẫn không thể hiểu nổi tại sao anh lại quá khắt khe.

"Em chỉ nói chuyện thôi

Tôi trả lời, cố gắng giữ giọng bình tĩnh dù trong lòng tôi đang dậy sóng.

"Không có gì to tát cả"

Bách Điền không hề dịu lại. Anh tiến gần tôi hơn, mỗi bước đi của anh như một sự đe dọa.

"Em nghĩ tôi là người dễ tin như vậy sao? Tôi không muốn em tiếp xúc với hắn ta nữa"

Cái tên Minh Phong bị anh nhắc đến như một sự xúc phạm. Tôi cảm nhận được sự bất an trong lòng mình, nhưng tôi vẫn không thể chịu đựng được việc anh kiểm soát từng hành động của tôi.

Tôi mở miệng định đáp lại, nhưng anh đã không cho tôi cơ hội. Trong một động tác nhanh chóng, anh vươn tay ra, nắm lấy cánh tay tôi một cách mạnh mẽ và kéo tôi về phía mình.



'Bách Điền!"

Tôi phản ứng, nhưng anh đã giữ chặt tôi. Sự mạnh mẽ của anh khiến tôi không thể nào vùng vẫy.

" Anh làm gì vậy?"

Anh không trả lời, chỉ lôi tôi đi trên con phố vắng, mỗi bước đi của anh như muốn dồn ép tôi vào một góc tường. Tôi biết rõ, anh đang quá tức giận và không hề muốn nghe bất kỳ lý do nào từ tôi.

Tôi bị kéo vào một chiếc xe hơi đậu ngay gần đó. Không có sự phản kháng nào có thể làm anh dừng lại. Khi cánh cửa xe đóng lại, tôi chỉ còn biết im lặng, cảm giác căng thẳng trong lòng ngày càng tăng lên. Anh là người có quyền lực và kiên quyết, nhưng tôi lại không thể chịu được cảm giác mình bị đối xử như một con rối.

Khi về đến căn hộ của anh, anh không nói một lời nào, chỉ kéo tôi vào phòng ngủ của mình. Tôi không thể hiểu nổi tại sao mọi thứ lại trở nên như vậy. Từ khi nào tôi lại bị cuốn vào những cuộc tranh cãi vô tận này, những cuộc đấu tranh về quyền lực và kiểm soát? (

Anh đặt tôi xuống giường, bước lùi một chút, nhưng ánh mắt của anh vẫn như một chiếc còng xích, không cho tôi một lối thoát.

"Em nghĩ mình có thể làm gì mà không có tôi à?" ( 3

Giọng anh đầy sự chế nhạo.

Tôi không trả lời, tôi đã quá mệt mỏi với việc giải thích. Mọi lời nói đều vô ích, khi anh chỉ nhìn nhận tôi như một thứ để kiểm soát, không phải là một con người có quyền quyết định cuộc sống của mình.

Anh bước đến gần, nhưng lần này, tôi không lùi bước. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, mặc dù sự giận dữ của anh có thể thiêu rụi tôi.

"Anh không có quyền kiểm soát em

Anh dừng lại, vẻ mặt của anh bỗng chốc trở nên khó đọc. Cơn giận vẫn chưa tan đi, nhưng trong mắt anh tôi thấy một chút gì đó không thể giải thích được, như thể anh đang vật lộn với chính cảm xúc của mình.

Tôi ngồi đó, nhìn Bách Điền quay lưng lại với mình, cảm giác như tim mình bị bóp nghẹt. Cơn giận của anh vẫn chưa lắng xuống, mà dường như càng lúc càng dâng cao. Nhưng tôi không thể cứ ngồi im như vậy, không thể cứ để anh đi mà không nói gì.



Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu lại những cảm xúc trong lòng. Đôi mắt tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, và rồi tôi bước lên, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.

"Bách Điền..."

Tôi gọi tên anh, giọng tôi có chút run rẩy.

Anh không quay lại ngay lập tức, nhưng rồi cuối cùng, khi tôi đứng ngay sau lưng anh, anh quay đầu lại, đôi mắt vẫn đầy sự giận dữ, nhưng có lẽ cũng có một chút mệt mỏi, một chút gì đó không thể nói ra.

'Em... em xin lỗi

Tôi nói, giọng tôi nhỏ dần nhưng vẫn đầy thành thật. Lời xin lỗi này không chỉ vì những hành động hôm nay, mà còn vì tất cả những lần trước đó khi tôi không thể làm anh hiểu được cảm giác của mình.

Bách Điền im lặng, đôi mắt anh vẫn nhìn tôi chăm chú, nhưng lần này không còn sự khinh bỉ hay sự chỉ trích như trước. Anh chỉ đứng đó, vẻ mặt cứng nhắc như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Nhã, anh không muốn kiểm soát em nhưng em biết đó, Cẩn Huyên bây giờ đã trở lại và có thể cô ta đang cho người theo dõi mọi hành động của em. Anh không muốn em phải gặp nguy hiểm"

Tôi cảm thấy những lời của anh như một cú đánh vào lòng tôi. Tôi không phải là người chỉ sống theo cảm xúc hay chỉ hành động theo lý trí, nhưng khi anh nói vậy, tôi nhận ra mình đã khiến anh cảm thấy như thế nào. Dường như tôi đã không hiểu hết sự quan tâm của anh, nhưng lại quá bướng bỉnh để nhận ra.

" Anh không cần phải lo lắng quá

Tôi thì thầm, đôi tay tôi chạm vào tay anh, một cử chỉ dịu dàng mà tôi hy vọng có thể làm anh nguôi ngoai.

"Cậu ta hiện đang trong bệnh viện, em đã gặp cậu ta và tình trạng sức khỏe của cậu ta rất yếu

"Em nói sao?"

Cơn giận của anh như đã lắng xuống.

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, vòng tay qua ôm anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.