Tôi bước ra khỏi quán cà phê, đầu óc vẫn còn vương vấn về những lời của Minh Phong. Dù tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác bồn chồn trong lòng không thể xua tan. Đang lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã phía sau, không cần nhìn tôi cũng biết ai là người đang đến.
"Dương Thanh Nhã"
Giọng Bách Điền vang lên, mạnh mẽ và đầy quyền lực, như một lệnh cấm. Tôi khựng lại, quay đầu và thấy anh đang đứng cách tôi vài bước, đôi mắt anh như ngọn I lửa đang cháy bùng lên, tràn đầy giận dữ.
Tôi chỉ im lặng nhìn anh, không nói lời nào. Bách Điền luôn như vậy, không bao giờ dễ dàng thể hiện cảm xúc của mình, nhưng lần này, sự giận dữ không thể che giấu được. Anh nhìn tôi chằm chằm, không nói gì, nhưng ánh mắt anh đủ để khiến tôi cảm thấy một sự uy hiếp không lời.
"Em đang làm gì vậy?" (2
Anh bước tới gần, giọng không giấu nổi sự tức giận.
"Anh ta là a?" (6)
Tôi vẫn đứng yên, nhưng trong lòng lại dậy lên những cơn sóng lăn tăn. Bách Điền không thể tha thứ cho việc tôi có mối quan hệ với người khác ngoài anh, dù chỉ là bạn bè. Tôi thừa biết điều đó, nhưng vẫn không thể hiểu nổi tại sao anh lại quá khắt khe.
"Em chỉ nói chuyện thôi
Tôi trả lời, cố gắng giữ giọng bình tĩnh dù trong lòng tôi đang dậy sóng.
"Không có gì to tát cả"
Bách Điền không hề dịu lại. Anh tiến gần tôi hơn, mỗi bước đi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-toi-la-ke-phan-dien/3737405/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.