Bước chân tôi chậm lại khi sắp đến bệnh viện. Bầu không khí xung quanh như nặng nề hơn, với những tòa nhà cao tầng in bóng dưới ánh đèn vàng vọt. Mọi thứ xung quanh vẫn im lìm, nhưng trong lòng tôi lại như có một cơn bão đang gào thét. Tôi nhìn vào tấm biển lớn phía trước, nơi ghi rõ tên bệnh viện: Bệnh viện XX.
Tôi đứng lại một lúc, hít sâu một hơi, cố gắng tĩnh tâm. Không biết tại sao tôi lại cảm thấy sợ hãi đến vậy, dù tôi đã không còn ở bên Cẩn Huyên suốt bao nhiêu năm qua. Tôi không hiểu rõ bản thân mình nữa. Cảm giác tội lỗi, sự không thể thay đổi những gì đã xảy ra khiến tôi hoang mang.
Cẩn Huyên... Liệu cậu có chấp nhận tôi nếu tôi xuất hiện trong phòng bệnh? Hay cậu sẽ chỉ coi tôi là một kẻ phản bội, một bóng ma trong quá khứ mà cậu đã nỗ lực để quên đi?
Tôi bước vào sảnh chính của bệnh viện, khắp nơi đều là những người đi lại vội vã, những y tá và bác sĩ bận rộn. Tôi nhìn quanh, rồi theo một biển chỉ dẫn nhỏ đi vào khu vực phòng bệnh. Đầu óc tôi quay cuồng với bao câu hỏi chưa có lời đáp.
Phòng 305.
Tôi đứng trước cửa phòng, tay cầm nắm cửa, nhưng không thể mở ra ngay. Tôi cảm thấy như một kẻ xâm phạm. Tại sao tôi lại ở đây, sau tất cả những gì đã xảy ra? Tại sao tôi lại muốn gặp Cẩn Huyên?
Tôi ngẩng đầu nhìn qua khe cửa kính. Trong căn phòng tĩnh mịch, Cẩn Huyện nằm trên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-toi-la-ke-phan-dien/3735125/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.