Tôi ngồi lặng yên, tay vẫn đặt trên mặt bàn, ánh mắt không chút dao động. Tin tức hắn ta mang đến, dù chấn động, cũng không đủ để làm tôi mất bình tĩnh.
"Cậu ta nằm viện thì liên quan gì đến tôi?" (10
Tôi cất giọng đều đều, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn.
Hắn khẽ nhướn mày, như thể bất ngờ trước phản ứng của tôi.
" Tôi còn không quen anh, thì làm sao có thể tin điều anh nói là thật? Mới hôm trước cậu ta còn mạnh miệng đứng trước mặt tôi cơ mà"
Hắn tựa lưng vào ghế, đôi mắt sắc bén không rời khỏi tôi. Hắn như đang cân nhắc từng lời mình sắp nói, trước khi cất giọng.
" Tôi là Minh Phong và cô thực sự nghĩ chuyện này không liên quan đến mình sao, Dương Thanh Nhã?"
Hắn nghiêng người về phía trước, ánh mắt như muốn xuyên thấu tâm trí tôi.
"Cô ấy đang nằm đó, một phần cũng vì cô"
Tôi cười nhạt, nhấp một ngụm trà nguội lạnh trước khi trả lời, giọng điệu vẫn bình thản.
"Lại là kiểu đổ lỗi này sao? Nếu anh nghĩ chỉ cần nói vài lời như thế mà khiến tôi áy náy hay hoảng loạn, thì anh đánh giá tôi quá thấp rồi
Minh Phong khẽ nhếch môi, nụ cười của hắn pha chút giễu cợt.
" Tôi không cần cô hoảng loạn"
Hắn nói, giọng trầm thấp nhưng đầy sức nặng.
" Tôi chỉ muốn cô nhận ra sự thật. Cô biết rõ cô ấy không đáng phải chịu những gì đang xảy ra" (4
"Và tôi cũng không đáng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-toi-la-ke-phan-dien/3734018/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.