Tôi bước đi giữa màn đêm, những bước chân nặng nề in dấu trên con đường sỏi dẫn ra khỏi bãi đất trống. Dường như mỗi bước đi đều kéo theo một mảnh ký ức rơi xuống, nhưng thay vì nhẹ nhõm, tôi cảm thấy mình càng nặng trĩu hơn.
Lúc này, tôi không còn chắc chắn về điều gì nữa. Có lẽ, ngay từ đầu, việc gửi tin nhắn cho Cẩn Huyên đã là một sai lầm. Một sai lầm xuất phát từ sự ích kỷ cố hữu trong tôi, từ nỗi khao khát được giải thoát khỏi cảm giác tội lỗi mà không hề nghĩ rằng, đối với cậu, cuộc gặp gỡ này có thể chỉ là một vết dao mới, sâu hơn vào trái tim vốn đã đầy tổn thương. (2)
Gió thổi mạnh hơn khi tôi rời khỏi bãi đất. Tiếng lá xào xạc hòa lẫn với tiếng bước chân, tạo nên một bản giao hưởng u ám. Đầu óc tôi trống rỗng, nhưng đồng thời cũng ngập tràn những câu hỏi không lời giải đáp.
Tôi đi một đoạn khá xa thì dừng lại bên lề đường. Ánh đèn từ một quán ăn nhỏ gần đó hắt ra, tạo nên cảm giác ấm áp nhưng cũng xa lạ. Tôi bước vào, chọn một chiếc bàn khuất trong góc và ngồi xuống. Không gian yên tĩnh, chỉ có vài người khách lẻ đang ăn vội vã.
Người phục vụ đến hỏi tôi muốn dùng gì, nhưng tôi chỉ lắc đầu. Tôi không đói, cũng chẳng thấy khát. Thực ra, tôi chỉ muốn ngồi đây, tránh khỏi bóng tối và sự lạnh lẽo bên ngoài, ít nhất là trong giây lát. (7)
Tôi rút điện thoại ra lần nữa, nhìn vào màn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-toi-la-ke-phan-dien/3734017/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.