Tôi đứng lặng người một lúc lâu, cảm giác như cơ thể mình bị gió lạnh làm đông cứng. Cái bóng của chàng trai lạ kia đã biến mất hoàn toàn vào màn đêm, nhưng những lời anh ta nói vẫn văng vẳng trong đầu tôi, như một điệp khúc khó chịu. Tôi tự hỏi liệu những điều anh ta nói có đúng không. Cẩn Huyên thực sự đã thay đổi đến mức không còn muốn đối diện với tôi nữa sao? Hay đây chỉ là một cách để cậu trốn tránh, giống như cách mà tôi đã từng trốn tránh cậu?
Những câu hỏi xoay quanh tâm trí tôi, không có câu trả lời. Tôi chậm rãi bước đi trong bãi đất trống, chân giẫm lên những viên đá nhỏ, phát ra những tiếng lạo xạo nhè nhẹ. Mỗi bước chân dường như đưa tôi lún sâu hơn vào cảm giác tội lỗi, vào sự trống rỗng mà tôi không thể thoát ra.
Tôi cứ đi, cứ đi mãi. Không biết rằng tôi đã đi bao xa, cho đến khi nhận ra mình đang đứng bên cạnh một chiếc ghế đá cũ kỹ, nằm khuất sau một bụi cây. Chiếc ghế này có lẽ là thứ duy nhất còn sót lại từ một khu vực công viên nào đó đã bị bỏ hoang. Tôi ngồi xuống, cảm giác lạnh từ bề mặt đá truyền qua lớp quần áo khiến tôi rùng mình.
Tôi mở điện thoại ra, nhìn vào màn hình. Tin nhắn cuối cùng mà cậu gửi cho tôi vẫn còn đó, ngắn gọn nhưng nặng nề: "Được"
Nhưng giờ đây, tôi không còn chắc chắn điều gì nữa. Liệu cậu thực sự muốn gặp tôi, hay tất cả chỉ là một trò chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-toi-la-ke-phan-dien/3733466/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.