Người bước đến gần tôi không phải là Cẩn Huyên mà là một chàng trai trẻ, cao lớn, với đôi mắt lạnh lùng và mái tóc đen rối bời. Anh ta mặc một chiếc áo khoác dày, dáng vẻ lầm lì như thể hoàn toàn xa lạ với mọi thứ xung quanh.
Tôi lùi lại một bước, cảnh giác.
" Anh là ai?"
Tôi cất tiếng hỏi, giọng run run nhưng cố giữ sự điềm tĩnh.
"Cẩn Huyên đâu? Tôi không hẹn anh
Anh ta dừng lại, cách tôi vài mét, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm.
"Cô ấy không đến"
Anh ta nói, giọng trầm, đầy vẻ dứt khoát.
"Cô ấy gửi tôi đến thay
"Cậu ta gửi anh?"
Tôi nhíu mày, cảm giác nghi ngờ dâng lên.
" Tại sao? Tôi không định làm hại Cẩn Huyên. Tôi chỉ muốn nói chuyện"
Chàng trai cười nhạt, nhưng nụ cười của anh ta không hề có chút ấm áp nào.
"Cô nghĩ cô ấy sẽ tin cô sao? Sau tất cả những gì cô đã làm, cô nghĩ chỉ cần một tin nhắn là cô ấy sẽ đến đây, một mình?"
Tôi siết chặt tay thành nắm đấm, cảm giác như bị xúc phạm.
" Tôi không cần cậu ta tin tôi, tôi chỉ muốn giải quyết mọi chuyện một lần cho xong. Nếu cậu ta có điều gì muốn nói, tôi muốn nghe trực tiếp từ cậu ta, không phải từ anh"
Anh ta nhìn tôi một lúc lâu, ánh mắt như muốn đánh giá tôi từ đầu đến chân.
"Cô ấy không có gì để nói với cô cả. Cô ấy không muốn gặp cô, không muốn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-toi-la-ke-phan-dien/3733465/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.