*Xoảng*
Chiếc cốc trên tay đột nhiên rơi một cách tự do. Tôi không đứng vững nữa mà ngồi sụp xuống. Đôi chân tôi dính phải các mảnh thủy tinh sắc nhọn, dần dần ứa máu. Ấy thế, nó sao đau bằng con tim tôi. Vết thương cứ chảy, tim tôi càng thắt lại, tưởng chừng không thể thở được.
Tôi mò tay lên mặt bàn ngay bên cạnh, cố gượng đứng dậy, trấn tĩnh bản thân. Nhưng đôi chân tôi không sao đứng vững nổi. Cơ thể tôi mềm nhũn hẳn ra như chẳng còn tí sức sống.
Không thể, bố mẹ...
Tôi hít thở đều, với tay lấy chiếc điện thoại, bấm gọi Cẩn Huyên.
*Bíp bíp*
Sao cậu ta lại không nghe máy chứ, chuyện thế này rồi mà còn...
Ngay lập tức, tôi đặt vé máy bay ngay trong đêm nay. Tôi cần phải về nhà gấp, tôi cần phải biết kẻ nào gián tiếp hại ch*t bố mẹ tôi.
'Quản gia, chú có biết Cẩn Huyên hiện đang ở đâu không?'
Tôi gọi lại cho người quản gia.
'Cô chủ, tiểu thư Cẩn Huyên và ông bà chủ đã đi lên núi ngắm cảnh, không may họ trượt chân ngã xuống. Và cuối cùng họ không thể qua khỏi'
Quản gia lí nhí. Tin này còn khiến tôi sốc hơn nữa. Bố mẹ nuôi tôi trước giờ rất cẩn thận, không thể xảy ra chuyện vô lý này được. Họ mà thấy chỗ nào nguy hiểm hay không an toàn là đã né đi chỗ khác ngay. Nhưng tôi chợt nhớ đến Cẩn Huyên...
'THẾ CÒN CẨN HUYÊN? CẬU ẤY THẾ NÀO?'
Tôi gào lên trong sự tức giận tột độ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-toi-la-ke-phan-dien/3727975/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.