Từng ngày cứ thế trôi qua, hai người họ vẫn yêu nhau như thường. Lần này tôi chẳng để tâm đến họ nữa mà tập trung ôn luyện cho kỳ thì Đại Học sắp tới. Chỉ cần thi đậu, tôi mới có thể rời khỏi đây và sẽ không gặp họ lần nữa.
Tôi dồn hết sức quyết tâm vào các bài học ở trường, về nhà còn luyện thêm nhiều bài trên mạng. Tôi như một con cú, thức xuyên đêm học bài. Thậm chí tôi còn bỏ bữa ăn, không thường xuyên ngồi xuống bàn ăn cùng bố mẹ nuôi và Cẩn Huyên. Họ luôn để dành phần cơm, rồi nhắc tôi khi nào học xong thì xuống ăn nhưng tôi lại ngồi lì trên bàn học. Nhiều lần tôi bị mắng vì cứng đầu, ấy thế chứng nào tật đó vẫn không chừa. Nếu có ngồi ăn cùng họ thì tôi vẫn chăm chăm vào cuốn sách cầm trên tay.
Và hôm nay chẳng khác là bao , tôi vẫn thức tới tận khuya, vò đầu bức tai vì giải không ra một bài toán.
"Ch*t tiệt, mình lại giải sai nữa rồi"
Tôi tức không kìm chế được nên lỡ đập mạnh tay lên bàn. Chợt nhớ đến Cẩn Huyên đang ngủ, tôi quay người nhìn xem thử tiếng động này có làm cậu thức giấc không.
"May quá"
Cậu vẫn ngủ ngon đấy thôi. Tôi chả có gì phải lo cả.
*2H SÁNG*
"Asssiiii, lại sai nữa, bài này giải như nào ấy nhỉ?"
Tôi vẫn ngồi đó, tự nhủ rằng phải làm cho xong bài này mới được đi ngủ.
Một bàn tay đột nhiên đặt lên vai tôi khiến tôi giật mình, hốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-toi-la-ke-phan-dien/3727974/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.