"Cẩn Huyên, anh nhất định phải khiến kẻ đó trả giá"
Anh nói, khẽ vuốt lưng cậu. Cơ thể cậu vẫn run rẩy vì sợ hãi. Có lẽ cú sốc ngày hôm nay sẽ in sâu vào tâm trí cậu mãi mãi.
Tôi đứng ngay sau lưng, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Trước mặt tôi mà mấy người còn làm mấy cái điệu bộ thân mật này sao? Để tôi tiết lộ cho hai người một tin rằng thủ phạm đang đứng cạnh hai người đây này. Tôi sẽ chống mắt lên xem các người tóm được tôi bằng cách nào!
"Giải tán, làm phiền mọi người rồi"
Ông Hứa xua tay, ra hiệu đám vệ sĩ áo đen lùi về sau, nhường đường đi cho chúng tôi.
"Huyên Huyên về cùng mình nhé?"
"Được"
Cậu buông tay Bách Điền, liền khoác vai tôi.
Về đến nhà lúc tối muộn, tôi nói cậu đừng nên kể cho bố mẹ bởi không muốn làm quá mọi chuyện lên. Dù sao cô gái hôm nọ cũng tự cảm thấy có lỗi và đã cứu cậu kịp thời. Vả lại nếu bố mẹ mà biết thì họ sẽ nhổ tung cái gia phả này mà đòi lại công bằng cho cậu.
Cẩn Huyên gật đầu, tỏ vẻ đồng tình. May thay cậu ta chẳng nghi ngờ gì về tôi.
4 ngày sau kể từ ngày vụ việc đó xảy ra, tôi nhận được cuộc gọi từ Bách Điền. Anh bảo tôi và Cẩn Huyên hãy đến nhà anh ngay bây giờ rồi gửi địa chỉ cho tôi. Xui thay tài xế riêng nhà chúng tôi hôm nay xin nghỉ vì phải về quê thăm gia đình. Bởi thế Cẩn Huyên đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-toi-la-ke-phan-dien/3727973/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.