"Bố mẹ, hai người đến thật ư?"
"Phải đến để làm rõ mọi chuyện chứ"
Ông Hứa đáp lại rồi chợt nhìn sang tôi.
"Chẳng phải khách sạn nào mà chẳng có camera, chỉ cần nói nhân viên cho chúng ta xem camera giám sát từng dãy hành lang thì chắc chắn sẽ tìm ra kẻ đứng sau vụ này"
Cái gì? Ở đây có camera sao?
Tôi sởn gai óc, cứ nghĩ họ đến đây để cắt đứt mối quan hệ với Cẩn Huyên nhưng không. Họ vẫn cố chấp cho rằng Cẩn Huyên vô tội. Điều gì khiến họ nghĩ như thế?
Tưởng tượng cảnh tôi bị họ phát hiện thì Bách Điền sẽ nghĩ sao về tôi đây. Rồi có khi gia đình anh nói chuyện này cho bố mẹ nuôi tôi. Tôi không thể về nhà gặp mặt họ và chẳng thể nào đối mặt trực tiếp với Cẩn Huyên.
"Bố mẹ, đã tận mắt chứng kiến cô ta lên giường với gã khác mà bố mẹ còn cố minh oan cho cô ta ư?
"Ta không tin con bé làm vậy!"
Ông Hứa khẳng định chắc nịt.
Tôi khó chịu vô cùng. Ông ta đúng là người cản trở kế hoạch hoàn hảo của tôi. Tôi chẳng biết làm gì hơn, chỉ biết đi theo đám người "quấy rối" xuống sảnh tìm người nhân viên.
Ông bà Hứa bước tới quầy lễ tân nói vài ba câu gì đó. Tôi đứng tách khỏi vòng vây cùng Cẩn Huyên. Cậu sụt sịt tựa đầu lên vai tôi, thi thoảng còn hỏi tôi có tin cậu không. Tôi đáp lại rằng tôi có, chắc chắn là có tin rồi. Chỉ là cậu không bao giờ nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-toi-la-ke-phan-dien/3727972/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.