Tôi rời khỏi khách sạn, đứng núp sau một bụi cây gần đó, chỉnh lại áo quần sao cho tử tế, vứt bỏ chiếc khẩu trang đen và áo khoác ngoài nóng nảy, kiên nhẫn chờ đợi Bách Điền.
*Két két*
Chiếc xe dừng lại trước cổng khách sạn, một cậu nam sinh cao ráo hối hả chạy thẳng vào bên trong.
Tôi chạy theo và gặp anh, vờ như mình vừa mới tới.
"Thanh Nhã, em làm gì ở đây?"
"Bách Điền? Em lo cho Huyên Huyên nên mới tới đây"
Tôi làm điệu bộ mệt mỏi, xộc xệch, thở dốc.
"Em có biết số phòng của cô ấy không?"
Nghe Bách Điền nói thế, tôi nhanh chân bước đến quầy lễ tân. Tôi vờ như mình đang hỏi nhân viên để đánh lạc hướng Bách Điền.
"Anh, họ ở phòng 505"
Tôi cùng Bách Điền đi lên thang máy. Đứng bên anh, tôi có thể cảm nhận được cái sát khí lạnh lẽo, u ám. Anh dường như rất tức giận, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, mắt trợn tròn. Tôi có chút sợ hãi trước con người này.
Cửa thang máy mở ra, chúng tôi liền tìm kiếm số phòng 505.
"Đây rồi"
Tôi kêu lên.
"Lúc nãy em đã mượn chìa khóa dự phòng của nhân viên...giờ chúng ta có nên vào không?"
Anh ngoắt tay, ra hiệu tôi mở cửa.
*Cạch*
Thứ chúng tôi nhìn thấy đầu tiên khi vào trong là cảnh tượng Cẩn Huyên đang nằm ngủ say giấc, chiếc chăn trùm ngang ngực để lộ bờ vai bé nhỏ, xung quanh căn phòng là áo quần bừa bãi vứt xuống sàn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-toi-la-ke-phan-dien/3727971/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.