"Bách Điền... Anh vẫn chưa... "
Ngay trong khoảnh khắc đó, không khí bỗng trở nên ngột ngạt và đầy lúng túng, đặc biệt khi những lời nói ấy của tôi bị chính người mình yêu nghe thấy. Sự bối rối hiện rõ trên gương mặt tôi. Tôi vội vàng lãng tránh ánh nhìn của anh và nhanh chóng tắt màn hình máy tính.
Nhưng điều tôi không tưởng được, chính là anh có vẻ không quan tâm đến mấy lời tôi vừa thốt ra, mà lo lắng hỏi thăm tôi.
"Bao nhiêu năm rồi Thanh Nhã? Sao em về mà không báo anh một tiếng"
Anh bất chợt chạy đến ôm chầm lấy tôi. Cái ôm bất ngờ đến như một tia nắng xuyên qua màn mây dày, ấm áp và dịu dàng. Đôi tay ấy vòng qua lưng tôi mà chẳng hề báo trước, mang theo một chút bối rối, một chút ngạc nhiên, nhưng lại đong đầy sự chân thành. Giây phút ấy, mọi thứ dường như ngừng lại, chỉ còn nhịp thở hòa quyện và cảm giác an toàn lạ kỳ lan tỏa.
"Anh...không phải anh đi chơi với Huyên Huyên sao?"
"Nếu đi với Huyên thì làm sao anh biết em thích anh?"
Khoảnh khắc anh nói câu nói ấy, mọi thứ dường như chững lại. Tôi ngỡ ngàng, bối rối và có chút hoảng loạn. Sự im lặng kéo dài trong vài giây ngắn ngủi, nhưng với tôi, nó như cả một thế kỷ.
Anh buông tôi ra, nắm chặt hai bả vai tôi. Lúc ấy, mặt tôi đã đỏ bừng, lưỡi không thể nói ra lời, nhưng anh chỉ im lặng nhìn tôi, không phá vỡ không khí, chỉ đứng im như thể đang chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-toi-la-ke-phan-dien/3727976/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.