Tôi mơ màng, từ từ mở mắt.
"Đây là đâu?"
Xung quanh tôi là một khung cảnh hoàn toàn mới lạ. Không phải giữa bầu trời tuyết ngoài kia mà là căn phòng rộng rãi, ấm áp. Trên người tôi còn có túi chườm ấm.
"Rốt cuộc mình đang ở đâu đây?"
Từng câu hỏi hiện lên trong tôi, tôi bối rối không biết nên làm gì, hai tay kì sát lên chăn bông, mệt mỏi tựa đầu con gấu bên cạnh mình.
*Cạch*
Có người mở cửa bước vào trong.
"Xin lỗi, mình chỉ muốn xem bạn đã tỉnh hay chưa"
Xuất hiện trước mắt tôi là một cô bé trạc tuổi tôi, mái tóc nâu vàng, gương mặt phải nói là rất đáng yêu.
"À...không sao...mình..."
Tôi không biết nói gì, miệng cứ lắp ba lắp bắp vài chữ.
Bạn ấy là người đưa tôi đến đây?
"Xin chào mình là Nha Cẩn Huyên, rất vui được làm quen với bạn"
Cô bé ấy mỉm cười, nụ cười trên môi của cô thật đẹp.
Thấy tôi lúng túng mãi, Cẩn Huyền chủ động nói tiếp.
"Bạn đừng sợ" - Cô bé cầm trên tay ly sữa còn nóng hổi đưa cho tôi.
"Mình và mẹ đi ra ngoài, đột nhiên thấy bạn nằm bên cạnh một bia mộ, chân tay còn có những vết bầm tím sưng cả người, cơ thể bạn như bị cứng đờ vậy..."
Tôi tròn xoe mắt. Hóa ra Cẩn Huyên và gia đình bạn ấy đã cứu tôi...
"Mình...xin lỗi đã làm..."
"Không sao" - Cẩn Huyên nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, ân cần hỏi thăm tôi.
Tôi bưng ly sữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-toi-la-ke-phan-dien/3727961/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.