Về đến căn hộ nơi tôi sinh sống, tôi đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi dừng lại trước bức ảnh để bàn tôi chụp cùng Cẩn Huyên.
Cầm bức ảnh trên tay, tôi "hừ" một cái. Không suy nghĩ gì nhiều, tôi ném nó đi.
Vòng đôi, dây chuyền, gấu bông,...những thứ mà cô ta từng tặng tôi thì tôi sẽ phá hủy đến cùng. Bao kỉ niệm chất chứa trong này giờ không còn ý nghĩa gì với tôi nữa.
"Ở trong tù chắc cô đau khổ lắm nhỉ? Cũng đáng thôi, đó là nơi dành cho cô mới phải"
Tôi liếc qua đống "rác" ấy, những thứ từng là tất cả đối với tôi. Tôi mơ màng nhớ về quá khứ.
____________________________
*KÍ ỨC NHIỀU NĂM VỀ TRƯỚC*
"Bố ơi, đừng đánh con...hức hức...con xin lỗi"
"Mày còn muốn xin lỗi, không kiếm được tiền cho tao thì cút khỏi căn nhà này đi"
Người đàn ông như một con sói hung mãnh trợn mắt nhìn tôi, tay ông cầm roi quất liên hồi khiến da tôi bầm tím cả lên.
"Bố ơi...hức hức...con xin lỗi"
Cả người tôi co rúm lại trong góc tường, bố tôi cứ thế càng quất mạnh hơn, ông vừa nói, hơi rượu vừa phả ra, tôi ngột không thể chịu nổi.
Bỗng, ông nắm đầu tôi, kéo tôi ra khỏi cửa.
Ngoài trời tuyết rơi dày đặc, không một bóng người. Những bông tuyết nhỏ bé dần rơi xuống, vết thương của tôi chưa lành hẳn đã phải hứng chịu sự lạnh lẽo của nó.
Tôi run cầm cập, miệng không ngừng cầu xin ông...Nhưng vô ích...
"Bố ơi...ngoài trời lạnh lắm...cho con vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-toi-la-ke-phan-dien/3727960/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.