Ban đêm mưa phùn càng nặng hơn trước, nhưng nhìn lại mờ ảo hơn hẳn. Đèn đường bốn phía chíu ra những tia sáng, tạo thành một khung cảnh mờ ảo hòa vào bốn phía, xóa hết hình ảnh nơi phồn hoa.
Các dụng cụ đo vẫn truyền tới những âm thanh “tít tít”, trên người Thượng Quan Mộc gắn nhiều các loại thiết bị khác nhau, bây giờ anh đang nhờ các dụng cụ này để báo với mọi người là mình vẫn còn sống.
Thượng Quan Địch nhìn con trai mình qua kính, càng nhìn gương mặt của ông càng trở nên nặng nề.
Đứa con trai tự tin không ai sánh nổi giờ đang nằm trong đó, ông là cha của anh tuy không thể biểu lộ ra biểu cảm tức giận và đau khổ như Trì Uyển Như, nhưng trong lòng ông cũng đau khổ như ai.
Đứa con trai này là niềm kiêu ngạo của ông, đây là điều ông vui nhất sau khi kết hôn với Uyển Như. Tất cả hy vọng của ông đều đặt hết vào đứa con này, thậm chí ông vì tương lai của nó mà tạm thời buông tha cho tình cảm của mình!
“Chủ tịch Thượng Quan, hai tiếng nữa máy bay sẽ bay…” Thư kí của Thượng Quan Địch bước lên nhắc nhở ông, nếu như bỏ lỡ chuyến bay thì cuộc hội nghị ngày mai sẽ không tới kịp.
“Ừ!” Thường Quan Địch trả lời lại, nhìn Thượng Quan Mộc thật sâu. Sau đó xoay người ngồi lên ghế dựa, Lam Nhu sau khi an ủi Trì Uyển Như vài câu thì đã rời đi.
Ông vừa đi tới ngưỡng cửa thì liếc nhìn Mộ Thiên Thanh đang đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-vo-yeu/2751641/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.