Tần Thư: Cảm ơn cửu huyền thất tổ 18 đời nhà cậu.
Lê Thiển: Sao cậu lại chửi người ta!
Tần Thư: Tiểu bạch mã, cậu để lại cho cậu xài đi, mình không có số hưởng. [Mỉm cười.jpg]
Lê Thiển: Hay quá, tôi chưa có nói rõ là phải làm thế nào, chỉ muốn giới thiệu cho hai người quen biết nhau thôi mà, sao thế?
Lê Thiển đợi rất lâu, Tần Thư vẫn không có trả lời, Lê Thiển thực sự tức giận, tiếp tục viết: Cậu đời này sống một mình đi!
Viết xong, cảm thấy chưa nguôi giận được, tiếp tục viết: Bệnh thì không ai chăm, đói thì không ai hỏi, lạnh cũng chỉ có thể tự ôm lấy bản thân, buồn thì chỉ biết co ro trong góc khóc....
Viết đến đây, Lê thiển không có cách nào viết tiếp được nữa, bây giờ cô cũng có tốt hơn Tần Thư chỗ nào đâu? Cô cũng là kẻ độc thân mà. Lê Thiển đem xoá đi tin nhắn đã soạn, khẽ thở dài. Ở Bắc Kinh xa xôi, Tần Thư ở trong wc, rửa mặt nhiều lần, rửa đến đau mắt, nước mắt tuôn rơi.
Một mình thì đã làm sao? Một mình thì một mình thôi. Hai người không hợp nhau, cô thà ở một mình. Một mình cô vẫn chả sao, chỉ mong tiểu bạch dương kia có một mái ấm. Vốn dĩ tưởng đâu thứ cậu muốn mình chẳng thể cho được, mình chỉ có thể vờ rộng lượng gửi lời chúc phúc tốt đẹp đến cậu; nhưng hiện thực thì mình rất keo kiệt, đến mức không muốn làm chuyện trái lương tâm.
Nước lạnh làm người ta bình tĩnh lại. Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tren-dau-luoi/3356947/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.