Nếu không phải Lâm Phong đột nhiên nhắn tin WeChat, Thẩm Giáng Niên đã sớm quên mất người này.
Thẩm Giáng Niên không biết lấy can đảm từ đâu mà đột nhiên hẹn cô sau một thời gian dài không liên lạc, thậm chí còn thể hiện mất mát khi bị cô từ chối. Thẩm Giáng Niên cạn lời, bị từ chối chẳng phải đã phải nằm trong dự đoán rồi à?
Lâm Phong: Chuyện lâu như vậy, cậu còn tức giận sao?
Thẩm Giáng Niên:...Tôi cũng không biết cậu đang nói cái gì.
Lâm Phong: Tôi chỉ muốn nói, cậu là người rộng lượng, nếu không giận thì đi xem đi, triển lãm lần này hiếm có lắm, coi như cho tôi cơ hội đền bù.
Thẩm Giáng Niên trong lòng có một hàng dấu chấm, nếu không phải muốn lấy thông tin về triển lãm tranh, cô không thèm nói tiếp đâu, Thẩm Giáng Niên: Triển lãm tranh gì? Hay vậy à?
Thẩm Giáng Niên trước đó đã nói chuyện với Đoạn Ngọc, buổi triển lãm nghệ thuật này không mở cửa cho công khai, chỉ dành cho những người được gọi là thành viên, tuy nhiên vé vẫn được bán, giá vé cao nhưng đã bán hết trong vòng 30 giây. Thẩm Giáng Niên nghe Đoạn Ngọc giới thiệu cũng không mấy hứng thú, bởi vì thời nay người ta thường hay PR quá lố, giá càng cao thì càng dễ làm người ta thất vọng.
Nhưng Đoạn Ngọc và Lâm Phong, hai người không liên quan, hôm nay lại cùng lúc đề cập đến triển lãm nghệ thuật này, sự tò mò của Thẩm Giáng Niên nảy sinh. Lâm Phong: Trong triển lãm nghệ thuật này, có những bức tranh và tác phẩm nổi tiếng của các họa sĩ nổi tiếng, thú vị lắm, nếu anh nói rõ ra rồi thì không còn thú vị, cùng đi xem đi.
Thẩm Giáng Niên: Vé trông như thế nào? Có thể cho tôi xem được không?
Thẩm Giáng Niên: Tôi nhớ cậu có vẻ không thích những thứ này.
Lâm Phong: Nghe cậu nói thế, tôi ấm lòng thật đó, cậu vẫn nhớ luôn. Nhưng mà, tôi nhớ cậu thích mấy thứ nghệ thuật, lúc còn yêu nhau, có hẹn cùng nhau đi xem triển lãm nhưng mà tôi có việc không đi được thế là cậu giận tôi. Sau khi chúng ta chia tay, tôi cũng dần dần tiếp xúc, phát hiện ra cũng khá tốt, cho nên mới bắt đầu thích, cũng có thể hiểu được sở thích của cậu. Này, lúc trước là tôi không tốt, cậu thích triển lãnh tranh thế, tôi nên vô điều kiện cùng đi với cậu xem triển lãnh tranh.
Thẩm Giáng Niên thiếu điều muốn ói, câu nói kia của cô không phải là tình cảm sâu đậm mà hồi ức lại, mà chỉ muốn thể hiện sự nghi hoặc trong lòng, tại sao một người không thích hội hoạ lại đi mua vé xem triển lãnh tranh đắt tiền như thế? Thẩm Giáng Niên: Làm sao cậu có được vé?
Lâm Phong: Một người bạn của tôi đã đưa nó cho tôi, vừa hay là 2 vé.
Thẩm Giáng Niên: Nam hay nữ?
Lâm Phong: A~ cậu vẫn đáng yêu như vậy, bộ dáng ghen của cậu là đáng yêu nhất.
Thẩm Giáng Niên suýt chút nữa ói ra luôn, Lâm Phong: Nam. Giáng Niên, thành thật mà nói, sau ngần ấy năm, tôi vẫn thích cậu lắm, lúc trước là do tôi quá ngây thơ.
Thẩm Giáng Niên:... Cậu có thể đừng có diễn nữa được không? Tôi nói lần cuối cho cậu biết, chúng ta không có khả năng, nếu như còn nói mấy lời như thế này, thì biến khỏi danh sách bạn của tôi đi.
Lâm Phong: Được rồi, không nói, nói chuyện triển lãm đi.
Thẩm Giáng Niên: Chụp vé gửi cho tôi xem nó như thế nào.
Lâm Phong gửi ảnh rồi hỏi: Hẹn thời gian cùng đi với nhau đi.
Thẩm Giáng Niên: Không đi.
Sau đó Lâm Phong lại nhắn thêm vài câu, Thẩm Giáng Niên lấy mẫu vé muốn xem, không thèm để ý tới cậu ta. Mẫu vé được làm rất đẹp, không phải kiểu dáng gọi là sang trọng quý phái, Thẩm Giáng Niên rất thích, nhưng cũng không đủ để khiến Thẩm Giáng Niên bận tâm, vuốt đầu ngón tay sang bên phải. Trên tấm vé có thông tin về đơn vị tổ chức, cũng rất có tiếng, đảo mắt một cái, thấy được tên của một người trong số các hoạ sĩ được ghi tên ở trên đó: Lộ Dao.
Thình thịch, Thẩm Giáng Niên mở to mắt, quả nhiên là Lộ Dao. Sợ nhớ nhầm, Thẩm Giáng Niên đặc biệt chạy đến căn phòng đó, quả thực đúng là cùng tên. Lộ Dao, Thẩm Giáng Niên trước đó đã tìm kiếm thông tin, cũng không có gì đặc biệt, chẳng lẽ là người nổi tiếng ẩn danh sao? Liệu đó có phải là cùng một người? Có cùng tên? Lòng hiếu kỳ của Thẩm Giáng Niên trỗi dậy, Lộ Dao, Lộ Dao, Lộ Dao, người này ở trong Thẩm phủ chiếm một nơi riêng, hơn nữa còn ở trong biệt thự cao cấp.
Thẩm Giáng Niên đột nhiên muốn đi triển lãm, cô xoa xoa môi, đang suy nghĩ một vấn đề: Nếu hỏi Nguyễn Duyệt về Lộ Dao thì sao? Chắc cũng là câu hỏi làm khó người ta nhỉ.
Nếu đi triển lãm, cô chỉ có hai lựa chọn: Lâm Phong và Đoạn Ngọc, hơn nữa họ đều là hai người cô đã từ chối, cô không muốn bị vả mặt. Không hỏi Nguyễn Duyệt cũng không sao, nhưng nhờ cô ấy giúp mua vé cũng không thành vấn đề, phải không?
Về việc Thẩm Giáng Niên yêu cầu xem triển lãm nghệ thuật, Nguyễn Duyệt trả lời: Để tôi đi hỏi, chờ một lát nhé.
Vé thì muốn lấy thì nhất định có thể lấy được, vấn đề là Thẩm Giáng Niên có được phép rời Thượng Hải để đến Bắc Kinh xem triển lãm hay không.
Nguyễn Duyệt lại lo lắng không biết có nên báo cáo chuyện này với Thẩm tổng hay không. Bởi vì Thẩm Thanh Hoà để ý Thẩm Giáng Niên, Nguyễn Duyệt như đi trên lớp băng mỏng, càng phải thận trọng, thế là đi xin lời khuyên, Vô Danh: Cứ dứt khoát báo cáo hết cuộc sống hằng ngày của Thẩm Giáng Niên, ngày ăn mấy hạt gạo, uống mấy ngụm nước, ngáp mấy cái, báo hết luôn đi.
Nguyễn Duyệt: Quá đáng, không thể nói chuyện tử tế được à?
Vô Danh: Nói rồi, có chịu nghe đâu.
Nguyễn Duyệt: Em sẽ không nói với Thẩm tổng, sẽ âm thầm đi theo cô ấy.
Một tấc cũng không rời, như thế chắc vẫn bảo vệ được.
Nguyễn Duyệt: Có thể lấy vé, nhưng triển lãm yêu cầu đăng ký tên thật và nhập thông tin cá nhân của cô, cô có chắc chắn muốn đi không?
Thẩm Giáng Niên: Chắc chắn rồi.
Nguyễn Duyệt đã gửi thông tin cá nhân của Thẩm Giáng Niên và của cô gửi đi. Vô Danh: Thu hồi lại.
Nguyễn Duyệt:?
Vô Danh: Thu hồi đi, không cần thông tin của em, chỉ gửi thông tin Thẩm Giáng Niên cho tôi.
Nguyễn Duyệt thu hồi, gửi lại, phàn nàn: Chị còn thần kinh hơn cả em.
Vô Danh: Được rồi, vé sẽ được giao cho em vào sáng sớm mai.
Nguyễn Duyệt: Vâng, cảm ơn nhé.
Nguyễn Duyệt không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, cũng chả thèm để ý, cô đi nói cho Thẩm Giáng Niên biết sáng mai sẽ có vé, tâm trạng của Thẩm Giáng Niên cũng vui lên, có thể được đi ra ngoài cũng tốt, còn đi khám phá thế giới của Lộ Dao, phải biết hết tất cả.
Đồng thời, danh sách những người tham dự triển lãm nghệ thuật lại được cập nhật, trong đó có Thẩm Giáng Niên, ngoài tên, số CCCD và ảnh của cô, trên màn hình còn hiển thị nhiều thông tin chi tiết hơn.
Vì đã mua vé nên có thể xem phần giới thiệu chi tiết hơn, bao gồm cả phần giải thích về tất cả các bức tranh nổi tiếng sẽ được trưng bày. Thẩm Giáng Niên không có hứng thú với việc đó, điều khiến cô quan tâm chính là sự tiếp xúc với các họa sĩ, trong đó có vị Lộ Dao bí ẩn. Thẩm Giáng Niên thầm mong nếu có thể được tiếp xúc với Lộ Dao... thì tốt nhất.
Thẩm Giáng Niên giờ mới chú ý ngày triển lãm là ngày 11 tháng 11.
Ngày 11 tháng 11? Đây không phải là sinh nhật của Thẩm Thanh Hoà sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]