"Này, ai chơi ai chứ!" Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, khàn giọng hét lên.
"Ý mình là lỡ đâu...."
"Không thể nào!" Lúc cô bị bệnh, làm sao có đủ sức mà chơi người khác? Lúc trước cô bị bệnh, chính là Thẩm Thanh chơi cô, được chứ? Đương nhiên, cô cũng nguyện ý...
"Này, sao cậu cứ bối rối mấy chuyện kỳ quái đó, trọng điểm của mình là phải giữ gìn rèn luyện thân thể cho tốt, đừng để bị bệnh." Lê Thiển cũng hơi đỏ mặt, sao cô lại nói những lời mạnh mẽ một cách tự nhiên như vậy... xấu hổ chết đi được.
"Mình cũng lên kế hoạch rèn luyện thân thể rồi." Lúc trước nghe theo lời khuyên của Ôn Đế, cô đã nghĩ đến việc rèn luyện thân thể, khi Thẩm Thanh Hoà trở lại, cô có thể thi triển kỹ năng của mình, để Thẩm Thanh Hoà nằm trên giường xin tha, hừ.
"Vậy được rồi, có thời gian mình sẽ đi tập với cậu." Lê Thiển xoay người rót nước cho Thẩm Giáng Niên, "Cậu uống thêm nước nóng cho ra mồ hôi."
Nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên thở dài trong lòng, thật quá nhớ người ta. Nếu tiếp tục ngủ, có khi nào tiếp tục mơ thấy không? Thẩm Giáng Niên đang suy nghĩ lung tung: "Đây, uống nước đi." Điện thoại di động của Thẩm Giáng Niên vang lên, cô bấm vào.
Lê Thiển đi tới cùng xem: "Là ai?"
"Tần Thư bị bệnh."
"Cậu ta là cầm thú, mà còn bị bệnh à?"
"Dậy không nổi."
"Vậy gửi tin nhắn cho cậu làm gì, cậu đâu có ở Bắc Kinh." Lê Thiển hếch mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tren-dau-luoi/3356946/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.