Hoa Hoa mang đến hai bộ quần áo nhìn Tô Lê nói: “ Chị Tô Lê, hay là em quay về mang ít quần áo qua đây?”
Tô Lê cắn một miếng táo rồi nói: “ Sao thế? Sợ phiền phức? Không muốn đem quần áo qua cho chị à?”
Hoa Hoa cười đáp: “ Đương nhiên không phải rồi, chỉ là em cảm thấy chị là chủ nhân ở đây, mà quần áo đều không có, nhỡ đâu những con hồ ly tinh kia nhân cơ hội đối phó với chị thì sao?”
Tô Lê chỉ cười, đặt trái táo đã bị gặm một nửa vào lại đĩa trái cây, cầm bộ đồ ướm thử lên người rồi nói: “ đem những thứ đó trở về đây là không thể nào, Giang thiếu gia sẽ không tùy tiện đem phụ nữ về sống chung đâu, có điều ở bên ngoài, nếu như đàn ông bọn họ lăng nhăng, phòng bị thì cũng có ích gì đâu? Cho dù quần áo của chị có là bùa chú trừ tà treo đầy đi chăng nữa thì cũng không có tác dụng gì đâu.”
Hoa Hoa dường như hiểu mà cũng chưa hiểu gật đầu lia lịa..
Tô Lê cười rồi nói: “ Nói với em thì em cũng không hiểu.” nói rồi cô quay người tiện tay cởi chiếc áo trên người, trên người vẫn còn một vài dấu tích, Tô Lê nhìn bản thân trong gương.
Hoa Hoa ngưỡng mộ nhìn Tô Lê nói: “ Chị tô Lê, nói thật, em mà là chị, em cũng sẽ yêu chị mất.”
Tô Lê nghiêng đầu nhìn cô nói: “ lau nước dãi đi.”
Hoa Hoa ngây ngô cười, có điều ánh mắt cô dừng lại ở sau eo Tô Lê, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tong-tai-kieu-ngao/743061/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.