Tô Lê khẽ cười rồi nói: “Giang thiếu gia có lẽ cũng là người có kinh nghiệm mà.”
Giang Thần Hy ôm chặt eo của cô, áp chặt cơ thể cô, anh cười trầm giọng nói: “ Tôi không có ý kiến gì, với em thì sao cũng được.” nói rồi anh khẽ nói thầm vào tai cô: “ địa điểm em nói là được, tôi không chọn.”
Tô Lê chớp chớp mắt nhìn anh nói: “ Giang thiếu gia, em có điện thoại.”
Giang Thần Hy nhìn cô cười.
Dùng tay rút chiếc điện thoại từ trong túi của cô ra.
Cái túi này của Tô Lê rất nhỏ, chỉ đủ bỏ vừa một chiếc điện thoại và một bì khăn giấy.
Cô nhìn điện thoại, là Hoa Hoa gọi.
Giang Thần Hy một tay ấn chặt Tô Lê, một tay bắt máy.
Điện thoại của Tô Lê bên ngoài có gắn ốp lưng, mềm như nhung, bên dưới còn có một số đồ trang trí.
Nói thật nhìn một người đàn ông như Giang Thần Hy lại cầm chiếc điện thoại có cái ốp này quả thực có chút buồn cười.
Điện thoại được kết nối, liền nghe thấy giọng nói thánh thót của Hoa Hoa, Tô Lê luôn luôn cảm thấy rằng Hoa Hoa là một người sống rất thoải mái, giống như một người không hề có chút bận lòng nào.
“ Chị Tô Lê tối nay em có làm cánh gà chiên mắm, thịt kho, để phần cho chị đấy, khi nào thì chị về vậy?”
Vì khoảng cách rất gần, cô cũng nghe được, bụng đang kêu cồn cào.
Cô thật sự đói rồi.
Buổi trưa ăn ở cô nhi viện, lúc nãy trở về thì không ăn, thực sự thì bây giờ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tong-tai-kieu-ngao/743060/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.