Nhìn theo bóng lưng của Lương Gia Tam Kiệt, Trần Triệu Quốc Nguyệt gật gù chép miệng:
‒ Võ lâm tiền bối có khác.
Nàng nói rồi quay lưng trở về chỗ đứng, mặc cho những ánh mắt xung quanh nhìn theo. Thiên Hoa Giáo Chủ hỏi Long Võ Minh Chủ:
‒ Những người như thế ngươi thả cho đi. Còn ta ngươi muốn bắt giam lại. Tại sao?
‒ Giáo chủ biết rõ tại sao. Cặn bã võ lâm không phải tội chết. Giáo chủ ra ngoài thì thiên hạ đại loạn. Tại hạ không thể chìu theo. Dưới gầm trời này, tại hạ nói thẳng, không đâu là đất sống cho Đào Thiên Hương ngoại trừ địa lao Long Võ Trang.
Thiên Hoa Giáo Chủ khẽ thở dài ngước nhìn trời:
‒ Bầu trời ban đêm đẹp quá. Bầu trời ban ngày sẽ còn đẹp hơn. Nếu ta trở lại địa lao…
Hồ Nguyên Hoa thất kinh:
‒ Giáo Chủ, tuyệt đối không được…
‒ … ngươi buông tha cho giáo chúng của ta chứ?
Tạ Đức Uy gằn từng tiếng:
‒ Hồ Nguyên Hoa dám cả gan dẫn bọn lâu la đến đây gây cuộc máu đổ thây phơi thì đáng xử chết. Những kẻ đi theo đều là tòng phạm và bàn tay dính không ít máu kẻ vô tội. Nhẹ nhất họ cũng bị xử lưu đày, hoặc làm nô lệ nhà quan, hoặc làm tạp dịch nơi biên ải. Ma giáo sẽ bị anh hùng thiên hạ tru lục.
Đào Thiên Hương nhìn xác người của đôi bên nằm ngổn ngang khẽ lắc đầu:
‒ Họ vì ta đến đây liều chết. Ta trở về địa lao sẽ phụ công sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-khi-troi-nam/2542831/chuong-03.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.