Thiên Hoa Giáo Chủ ra chiều nghĩ ngợi những câu nói của Huệ Giác đại sư, bất giác lại thở dài và ngẩng mặt lên nhìn trời. Mặt trăng đã chênh chếch hướng tây, báo hiệu trời sắp sáng. Thiên Hoa Giáo Chủ hỏi Huệ Giác đại sư:
‒ Đa tạ tấm chân tình của đại sư. Nhưng tại sao đại sư không chịu hiểu, muốn cảm hóa người sao có thể dồn người ta vào bước đường cùng và gọi đó là cảm hóa?
Không để cho Huệ Giác đại sư trả lời, Thiên Hoa Giáo Chủ tiếp:
‒ Đại sư từ nhỏ lớn lên trong chùa Tiêu Sơn, thấm nhuần trong giáo lý của đức Thế Tôn, tất nhiên trong mắt đại sư Phật Giáo mới là tôn giáo duy nhất. Những ai mà đại sư cho là làm ngược lại lời răn dạy của đức Phật đều cần phải “khổ hải vô biên, hồi đầu thị ngạn.” Bản tòa đa tạ tấm thịnh tình của đại sư bấy lâu nay không giết bản tòa.
Thiên Hoa Giáo Chủ nhìn quanh một lượt:
‒ Bản tòa cũng cám ơn các vị không phế nội công của bản tòa. Nhưng nói đúng hơn là trong các vị không một ai đủ sức để làm việc đó nên mới phải kiềm chế qua huyệt đạo. Những gì bản tòa làm các vị lên án, các vị có bao giờ tự vấn lương tâm hay chăng? Đêm nay giữa chúng ta không thể đem giáo lý ra mà tranh luận, chỉ có thể quyết thắng bại bằng võ công. Đại sư hay bất cứ ai trong Long Võ Trang thắng được bản tòa, lẽ tất nhiên bản phải trở về địa lao sống cho hết kiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-khi-troi-nam/2542834/chuong-04.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.