Nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, ánh mắt của hắn hơi lặng đi. Cái bộ mặt vui vẻ này của cô, chẳng phải là do có thể rời khỏi đây hay sao? Cô muốn rời khỏi hắn đến vậy à? 
Hắn lẳng lặng nhìn vào người con gái rực rỡ như nắng mai, đè ép sự tàn nhẫn đang muốn xông ra, cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ nhàng liếm cắn. 
Mộc Miên ngửa đầu lên đón nhận nụ hôn mang theo sự chiếm đóng này, giơ hai tay choàng lấy cổ hắn. 
Cánh tay rắn chắc vòng qua eo nhỏ, ôm cô ra khỏi biệt thự. 
Cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, háo hức nhìn cảnh vật trôi qua bên ô cửa kính. Đã bao lâu rồi, bao lâu rồi cô không nhìn thấy sự phồn hoa của thành phố, thấy được vẻ nhộn nhịp của thành phố. Cô cứ vô tư như vậy, không phát hiện ra, gương mặt hắn đã nhuộm lên một mảnh tăm tối. 
Tư Đồ Thần nhìn chằm chằm bóng lưng cô bằng ánh mắt lạnh ngắt. Qủa nhiên nhốt lại vẫn là tốt nhất... 
Bánh xe dừng lại trước một tòa nhà cao sừng sững nằm giữa lòng đô thị. Cô nhớ lúc đó, cô chỉ hận không thể lúc nào cũng bám dính lấy hắn. Ha, giờ thì hay rồi, hiện tại muốn chạy cũng không thể chạy được nữa. 
Thiếu nữ khoác lấy cánh tay đang buông bên người của hắn, đi thẳng vào trong dưới bao nhiêu con mắt hiếu kì. Cô mơ hồ có thể nghe được tiếng nghị luận xung quanh. 
"Nè, đó là ai vậy...?" 
"Tổng giám đốc trước giờ không hề thân cận với nữ nhân nào mà, sao đột nhiên hôm nay..." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-ban-tay-anh-da-huy-di-tat-ca/1729454/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.