Mộc Miên mở mơ màng màng tỉnh dậy trong lồng ngực hắn, gương mặt nhỏ nhắn dán sát vào làn da nhẵn nhụi khỏe mạnh. Cô nằm im không tiếng động, ngước mắt lên nhìn gương mặt tuấn mĩ, đưa tay chạm vào.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm lên mi tâm mang theo sương lạnh của người đàn ông, từ từ di chuyển trên sống mũi cao thẳng, ngón cái vuốt vuốt hàng lông mày sắc bén, lại gẩy gẩy mấy sợi lông mi cong và dày, lướt qua gò má tinh tế, chạm lên bờ môi mỏng, chà xát hai cái rồi mới lưu luyến buông ra.
Thiếu nữ lẳng lặng ngắm người nằm bên cạnh, đôi mát đen láy, trong suốt phẳng lặng như hồ nước mùa thu.
Nội tâm cô lúc này vô cùng mâu thuẫn và phức tạp. Cô không biết mình bị làm sao nữa. Sau tất cả những việc mà hắn đã làm với cô trong thời gian qua, cô hẳn là nên hận và căm ghét hắn. Nhưng cô cảm thấy bên cạnh đó, một khối tình cảm không rõ ràng vẫn len lỏi trong trái tim cô. Cô không muốn thừa nhận điều đó.
Cô gạt đi những sợ tóc đang xõa tùy tiện trên mặt hắn, dịu dàng mơn trớn, nhưng vừa mới rời ra, tay đột nhiên bị một bàn tay lớn nắm lấy, bên tai vang lên giọng nói lười biếng như dang còn ngái ngủ: "Nửa đêm rồi còn không ngoan ngoãn, có cần kiếm chút việc để làm không?"
Cô gái hơi chấn kinh một chút, chỉ thấy mi mắt vốn đang khép chặt đã mở ra từ lúc nào, đôi con ngươi màu đỏ ám trầm nhìn thẳng vào mắt cô.
Tư Đồ Thần đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-ban-tay-anh-da-huy-di-tat-ca/1729453/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.