Khi ở trên giường cùng Tư Đồ Thần, hắn sẽ tháo bốn sợi xích trên tay chân của cô ra. Nhưng sáng nào cũng vậy, lúc cô tỉnh dậy, thoát khỏi giấc ngủ mộng mị, thì tay chân đều đã bị giam hãm lại. Mỗi buổi sáng, cô đều ngồi ngẩn người nhìn vào hư vô rất lâu, rồi mới tỉnh táo hẳn.
Gần một tháng bị nhốt trong căn phòng này, cô vẫn luôn ngoan ngoãn mềm yếu, cố gắng hết sức làm theo lời hắn, mỗi ngày đều không ngừng lấy lòng. Cuối cùng, sau bao nỗ lực cố gắng, hắn tự tay tháo những sợi dây xích nặng nề đó ra, mở rộng phạm vi hoạt động của cô trong toàn bộ căn biệt thự.
Mộc Miên lúc đó mừng như điên, hận không thể lập tức mọc cách bay đi, nhưng cô không dám thể hiện quá lộ liễu. Tuy mang danh nghĩa được tự do đi khắp nơi trong biệt uyển rộng lớn này, nhưng mọi nhất cử nhất động của cô đều bị hắn dám sát chặt chẽ, camera được lắp đặt ở mọi ngóc ngách, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, khiến cô có muốn lén lút làm gì đó cũng không được.
Buổi chiều ngày hôm đó, xế chiều hắn đã trở về Hoàng Viên, rõ ràng sớm hơn bình thường rất nhiều.
Người hầu thấy hắn đi qua đều cung cung kính kính cúi chào, đến lượt Chu quản gia thì hắn hơi dừng bước, môi bạc hé ra: "Cô ấy đâu?"
Ông cúi đầu, bằng giọng chầm chậm nói với hắn: "Thưa ngài, Mộc Miên tiểu thư đang ở đằng sau vườn hoa."
Tư Đồ Thần bất ngờ nhướng mày một cái, không mặn không nạt gật đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-ban-tay-anh-da-huy-di-tat-ca/163357/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.