Tôi tỉnh dậy, thấy mình đã nằm trong bệnh viện, có bố mẹ, bà nội và Ban Mai đứng quanh, trên khuôn mặt họ đầy vẻ lo lắng.
- "'Cuối cùng cũng tỉnh rồi!" mẹ tôi gạt nước mắt, vui mừng nói.
Nhìn thấy trên tay chi chít những dây kim chuyền, tôi lại trở nên mơ màng, chìm vào giấc ngủ
Ban Mai quay sang nói với bố mẹ tôi:
"Hai bác đã túc trực cạnh Quỳnh Chi 3 ngày chắc cũng đã mệt, cứ đưa bà nội về trước đi ạ! Khi nào Chi tỉnh dậy, cháu sẽ lập tức gọi điện về!""Vậy làm phiền cháu rồi! Bác về nấu cơm rồi sai người đem đến cho cháu!" mẹ tôi nói.
- "Dạ vâng ạ!"
Sau khi họ rời đi, Ban Mai ngồi bên cạnh tôi thủ thỉ:
- "Tại sao số mày lại thảm thế hả giời? Đã có thai còn bị thương! Sống nơi ấy chắc mày khổ cực lắm..."
Nếu Ban Mai biết tôi sống ở đấy sướng như một bà hoàng, lại vì cái dại của bản thân mà bị thương thì chắc nó sẽ đánh tôi mất.
Khi tôi tỉnh dậy đã là buổi chiều ngày hôm sau, tỉnh dậy vội vì bụng cứ réo lên mãi. Ban Mai thấy tôi tỉnh thì nâng giường lên, nhẹ nhàng đặt thêm gối ở phía sau lưng.
"Tao đói!" tôi thều thào."Mày chờ chút, để tao đi mua cháo!" nó nói xong thì chạy vội ra cửa.Sau khi lấp đầy cái bụng, tôi thở ra một hơi, nhờ Ban Mai làm thủ tục xuất viện.
- "Sao mày không ở lại thêm vài ngày? Vết thương đã lành hẵn đâu? Vả lại...mày còn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-doi-muoi-cho/3740796/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.