Thịnh kéo tôi lên ngựa chạy thoát thân, Bách Lý nhìn chỉ biết lắc đầu phán:
"Bình thường cô ta cũng nhanh trí lắm mà? Sao đến đoạn này lại ngu ngốc thế?""Vương phi đang mang thai, nào có giống loài yêu quái các ngươi? Nếu nàng ta không mang thai thì e là giết sạch lũ này ngay tức khắc rồi ấy chứ!" lão Khẩn vuốt râu đáp."Con thấy cảnh này mới giống "Anh hùng cứu mỹ nhân" trong sách chứ!" An Hạ chen vào.Bách Lý trừng mắt nhìn thằng con trai đang thao thao bất tuyệt về những gì mình học được. Hắn bảo nó đi đọc kinh thư, nó lại đi đọc mấy cái sách truyện bán đầy đường. Nếu không phải còn nhờ vả đến nó thì hắn đã đánh nó một trận nên thân.
- "Các mươi còn thời gian đứng đấy nói chuyện phiếm à? Mau theo ta đi giải cứu vương phi!" Trương lão tướng quân tức giận quát.
Cảnh Điền thúc ngựa đuổi theo Đào Thịnh, quân của hắn ta đã bảo hộ phía sau, không cho chàng lại gần. Máu trên bắp đùi Cảnh Điền vì vận động mạnh mà chảy nhiều hơn khiến chàng choáng váng. Không được bỏ cuộc, chàng nhất định phải giải cứu vợ con mình an toàn.
Sau khi bọn chúng chạy sâu vào trong núi, nghĩ là đã bỏ xa Cảnh Điền một quảng đường dài nên mới dừng lại nghỉ ngơi. Đào Thịnh ném tôi xuống ngựa, theo bản năng làm mẹ, tôi ôm bụng cố gắng tránh va đập. Ông ta chưa vội thả tôi đi, trói tôi bên một gốc cây, bản thân thì ngồi uống vội vài ngụm nước.
"Các ngươi hãy phân ra thăm dò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-doi-muoi-cho/3740795/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.