🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Quân khởi nghĩa ồ ạt tiến vào kinh thành, Thái tử Thiết trải qua một đêm ăn uống no say, vẫn còn trong cơn hoan lạc với mỹ nhân trên long sàng. Khi nghe thuộc hạ bẩm báo lại, hắn ta tỏ vẻ khó chịu quát:

- "Chả phải có Tể tướng và Quốc sư ở bên ngoài sao? Đừng làm phiền đến thú vui của ta! Cút đi!!!"

Trung Lâm đứng bên ngoài cười thầm: Đến lúc rồi!

Tô Lam ăn mặc kiều diễm bước vào bên trong. Thái tử Thiết chưa để ý đến nàng, cất giọng đuổi ra ngoài nhưng vẫn thấy bóng dáng màu đỏ kia vẫn đứng đấy. Ngước lên thì thấy Tô Lam chỉ mặc cái yếm đào cùng cái vảy đỏ mỏng gần như xuyên thấu.

- "Thái tử! Thiếp đến rồi đây!" nàng cất lời.

Hắn mơ hồ nhìn thấy Tô Lam, trong mắt thoáng ngạc nhiên hỏi:

"Tô Lam?! Là nàng thật sao? Tại sao nàng lại có mặt ở đây?""Thiếp đến để hầu hạ ngài!"Thái tử Thiết đuổi hết các mỹ nhân cạnh mình, từ từ đi tới cạnh Tô Lam. Da thịt nàng trắng nõn, mềm mại, 3 vòng đâu ra đấy, quả thực khiến hắn mê mẫn.

"Hay là chúng ta chơi một trò chơi khởi động trước đi nhé?" Tô Lam gợi ý."Được! Ta chiều ý nàng!"Tô Lam lấy vải đỏ bịt mắt hắn lại, chơi trò bịt mắt bắt dê, nhưng con dê lần này không phải là nàng ta. Tấm vải mỏng của cái váy dưới ánh đèn mờ ảo tạo nên khung cảnh ma mị. Cho đến khi Tô Lam đẩy hắn ngã xuống giường, từng ngón tay bắt đầu dài ra, lướt trên từng tấc da thịt của hắn.

"Nàng mau lên đi! Ta không thể chờ được nữa!" Thái tử Thiết phấn khích nói."Vậy sao? Là chàng nói đấy nhé!""Phập" tiếng móng tay xuyên qua lớp da thịt giữa lồng ngực, Tô Lam đưa tay bịt miệng hắn lại, tránh phát ra tiếng. Thái tử Thiết trợn trắng mắt, giãy dụa vài cái rồi tắt thở. Nàng cầm quả tim nóng đỏ trên tay, dùng nhẹ sức bóp nát nó. Lúc còn ở hoàng cung Đông quốc, hắn ta đã nhiều lần xâm hại nàng lúc nàng bị mất hết yêu lực, quả tim dơ bẩn này, chó còn không thèm ăn.

- "Chắc đại huynh giờ này cũng xong rồi! Ta nên về nghỉ ngơi thôi!" Tô Lam lau máu trên tay, tiện vứt cái khăn ấy lên mặt thái tử Thiết, hóa thành một con cáo nhỏ chạy ra khỏi hoàng cung.

Trung Lâm bên này cũng đến bàn tiệc chỗ Đào Thịnh, hắn đã say đến bất tỉnh nhân sự, úp mặt xuống bàn ngáy o 0, bởi vì trong rượu có bỏ thuốc mê.

- "Đến làm khách trên đất người ta mà không phòng bị thế này là dở rồi!" Trung Lâm lắc đầu, thở dài nói.

- "Vậy sao? Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở!" Đào Thịnh từ bên ngoài tiến vào, vỗ tay bôm bốp, nở nụ cười nham hiếm.

Trung Lâm biết mình bị lừa thì quá trễ, trận pháp dưới chân đã khởi động. Chúng như những sợi dây leo đâm vào người hắn hòng hút đi yêu khí.

- "Chết tiệt..lão già khốn khiếp!"

Đào Thịnh cười lớn, thong thả bước vào, theo sau là lão thầy đạo sĩ từng làm trận pháp nhốt Tô Lam.

- "Ngươi tưởng ta ngu xuẩn giống thằng nhãi con kia, để mặc người khác giết chết hay sao? Giải người vào đây!"



Tô Lam bị quân lính bắt trói, đem đến trước mặt Trung Lâm. Nàng ta mình đầy thương tích, hơi thở thoi thóp, mở mắt nhìn hắn đang dần kiệt quệ sức lực.

"Ngươi có biết vì sao ta làm nhiều chuyện ác mà vẫn sống đến tận bây giờ không? Chỉ khi tàn nhẫn với người khác mới có thể chừa cho mình đường lui!""Bẩm ngài, trận pháp này sẽ tự động hút yêu khí của hắn cho đến khi hắn chết, chẳng có ai giải được! Chúng ta nên đi làm chuyện quan trọng hơn!" thuộc hạ của Đào Thịnh nhắc nhở"Đi thôi!" lão ra lệnh rời khỏi nơi đó.Tô Lam gắng gượng trườn người đến gần Trung Lâm, trận pháp cảm nhận được yêu khí, lập tức mở rộng.

"Cùng chết với huynh, ta không còn gì nối tiếc! Kiếp sau vẫn mong được làm muội ruột của huynh!" Tô Lam rơi nước mắt nói."Đồ ngốc, ai thèm làm huynh của muội!" Trung Lâm thất khiếu chảy máu, cười khổ đáp. Khi hai người bọn họ chết đi, hóa thành những đốm sáng bay thẳng lên trời cao.Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành, sai người báo với Cảnh Điền và Trương lão tướng quân, tiếc là họ đã xông vào trong cung sớm hơn. Chỉ có thể nhờ Thiên Trị đi ứng cứu, bản thân thì mang theo một toán thuộc hạ chạy theo.

Đến cửa thành, mọi thứ nơi này đã trở thành một đống đổ nát, xác quân lính cùng người dân nằm la liệt, hóa thành biển máu. Tôi ôm bụng đang đau nhói, cố gắng cưỡi ngựa tiến vào.

- "Hài nhi, con phải cố gắng lên! Chúng ta phải cứu được cha con!" tôi thầm cầu nguyện trong đầu.

Cảnh Điền mang quan xông vào chính điện, Đào Thịnh đã mặc long bào, ngồi ngay ngắn trên ngai vàng.

- "Tên giặc già ngươi chịu chết đi!" chàng chĩa kiếm về phía ông ta.

Đào Thịnh cười khoái trá, từ từ bước xuống nói:

- "Ngươi cũng can đảm để vào đây đấy! Tiếc là ta đã đoán ra được kế hoạch của các ngươi từ sớm! Thôi thì ta sẽ cố gắng để ngươi chết một cách chính nghĩa vậy!"

- "Vậy sao? Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở!" Đào Thịnh từ bên ngoài tiến vào, vỗ tay bôm bốp, nở nụ cười nham hiếm.

Trung Lâm biết mình bị lừa thì quá trễ, trận pháp dưới chân đã khởi động. Chúng như những sợi dây leo đâm vào người hắn hòng hút đi yêu khí.

- "Chết tiệt..lão già khốn khiếp!"

Đào Thịnh cười lớn, thong thả bước vào, theo sau là lão thầy đạo sĩ từng làm trận pháp nhốt Tô Lam.

- "Ngươi tưởng ta ngu xuẩn giống thằng nhãi con kia, để mặc người khác giết chết hay sao? Giải người vào đây!"

Tô Lam bị quân lính bắt trói, đem đến trước mặt Trung Lâm. Nàng ta mình đầy thương tích, hơi thở thoi thóp, mở mắt nhìn hắn đang dần kiệt quệ sức lực.

"Ngươi có biết vì sao ta làm nhiều chuyện ác mà vẫn sống đến tận bây giờ không? Chỉ khi tàn nhẫn với người khác mới có thể chừa cho mình đường lui!""Bẩm ngài, trận pháp này sẽ tự động hút yêu khí của hắn cho đến khi hắn chết, chẳng có ai giải được! Chúng ta nên đi làm chuyện quan trọng hơn!" thuộc hạ của Đào Thịnh nhắc nhở"Đi thôi!" lão ra lệnh rời khỏi nơi đó.Tô Lam gắng gượng trườn người đến gần Trung Lâm, trận pháp cảm nhận được yêu khí, lập tức mở rộng.



"Cùng chết với huynh, ta không còn gì nối tiếc! Kiếp sau vẫn mong được làm muội ruột của huynh!" Tô Lam rơi nước mắt nói."Đồ ngốc, ai thèm làm huynh của muội!" Trung Lâm thất khiếu chảy máu, cười khổ đáp. Khi hai người bọn họ chết đi, hóa thành những đốm sáng bay thẳng lên trời cao.Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành, sai người báo với Cảnh Điền và Trương lão tướng quân, tiếc là họ đã xông vào trong cung sớm hơn. Chỉ có thể nhờ Thiên Trị đi ứng cứu, bản thân thì mang theo một toán thuộc hạ chạy theo.

Đến cửa thành, mọi thứ nơi này đã trở thành một đống đổ nát, xác quân lính cùng người dân nằm la liệt, hóa thành biển máu. Tôi ôm bụng đang đau nhói, cố gắng cưỡi ngựa tiến vào.

- "Hài nhi, con phải cố gắng lên! Chúng ta phải cứu được cha con!" tôi thầm cầu nguyện trong đầu.

Cảnh Điền mang quan xông vào chính điện, Đào Thịnh đã mặc long bào, ngồi ngay ngắn trên ngai vàng.

- "Tên giặc già ngươi chịu chết đi!" chàng chĩa kiếm về phía ông ta.

Đào Thịnh cười khoái trá, từ từ bước xuống nói:

- "Ngươi cũng can đảm để vào đây đấy! Tiếc là ta đã đoán ra được kế hoạch của các ngươi từ sớm! Thôi thì ta sẽ cố gắng để ngươi chết một cách chính nghĩa vậy!"

Trên các mái nhà, cung thủ đã đứng đầy, giương cung nhắm đến. Quân giặc cũng túa ra từ khắp nơi, dồn toán quân ta lại một chỗ.

- "Hôm nay dù ta có bỏ mạng tại nơi này thì hoàng huynh ta cũng đã sớm đánh chiếm được Đông quốc! Vẫn là ông đã thua rồi..."

Đúng là như vậy, Cảnh Đức dẫn quân tiến vào Đông quốc, trong ứng ngoại hợp, nhanh chóng bao vây hoàng cung Đông quốc, giết chết lão hoàng đế, các quan lại cũng biết thân biết phận mà tự động hàng phục.

- "'Cuối cùng trẩm cũng làm được rồi! Cuối cùng cũng đã hoàn thành di nguyện của Tiên hoàng!" Cảnh Đức vui xướng khóc lớn, hắn biết là nam nhi đại trượng phu không thể khóc nhưng biết bao công sức của mọi người trợ giúp hắn, hắn cảm động quá.

Trong khi Cảnh Đức nói ấy vui xướng thì Cảnh Điền bên này lại chật vật biết bao. Tay trái cầm khiên đỡ những mũi tên bắn xuống, tay phải giơ kiếm lên giết địch phía trước. Trương lão tướng quân cùng 2 người con trai cũng bị thương không ít.

- "Lang quân! Thiếp và 2 cha con Bách Lý đến cứu chàng đây!" tôi phi ngựa vào, hô lớn.

Trên mái nhà, từng tên sát thủ đã bị Bách Lý và An Hạ dùng yêu thuật xử gọn. Đào Thịnh nhìn một toán người vào cứu viện, giận dữ mắng lão đạo sĩ:

"Chẳng phải ngươi đã bày trận rồi hay sao?""Gặp phải người cao tay hơn rồi! Ta chịu thôi!" Lão ta tính bỏ chạy thì bị Đào Thịnh đâm một kiếm chết tươi.Lão ta cầm cung tên, nhắm vào Cảnh Điền mà bắn. Cảnh này thật quen thuộc...

"Lang quân!!!""Vương gia!!!"Tôi bất chấp tất cả mà lao đến bên chàng, tôi không muốn người thân phải ra đi trước mắt tôi nữa.

"Nàng mau tránh ra, đừng để bị thương!" Cảnh Điền cố gắng đẩy tôi cho An Hạ đỡ lấy."Các ngươi lui ra! Nếu không ta sẽ giết ả!" Đào Thịnh chạy đến tóm lấy cánh tay tôi, kề kiếm vào cổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.